[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1743: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 7

Chương 1743: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 7Chương 1743: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 7
Thẩm Hoài Sơn nhìn về phía chỗ dư còn lại, áng chừng chia được thêm thành sáu chai nữa. Lúc này, ông ấy mới đem chỗ phấn bào chế linh chi còn dư cho bác sĩ Ngưu.
"Chỗ còn lại này để cho chúng ta dùng"
"Chỗ kia là để cho Mỹ Vân nhà tôi mang đi tặng cho người khác."
Bác sĩ Ngưu hiểu, Thẩm Hoài Sơn đem năm cái chai to kia bọc giấy bên ngoài rồi đặt trong cái hòm. Bên trong chiếc hòm lót 3 lớp giấy mềm và rơm rạ để đảm bảo những cái chai bột phấn linh chi không bị vỡ.
Lúc này, ông ấy mới ôm cái hòm lên, nói với bác sĩ Ngưu: "Tôi mang cái này đi gửi cho con gái tôi, ông trông phòng khám sáng nay giúp tôi nhé."
Ông ấy tính đi đến điểm đón của xe khách nhưng trong công xã lại không có xe nhận vận chuyển hàng.
Bác sĩ Ngưu khoát tay: "Ông đi đi."
“Tôi trông cho."
"Không biết. Tôi đi ra chỗ bến xe khách để tìm xe vận chuyển hàng hóa xem sao. Chắc buổi sáng tìm được người vận chuyển, thì buổi chiều là đến chỗ đồn trú."
Lời này có thể coi như là đất hạn gặp mưa rào.
Chỉ là bà ấy lại giả vờ hơi chần chờ chút, hỏi: 'Lúc gửi đến chỗ con bé liệu có bị hỏng không nhỉ?"
Trần Thu Hà đi xuống dưới, thu hoạch hết dưa chuột, cà chua, đỗ một lượt, sau đó, bà ấy quay người bỏ thịt muối tôn dư từ mùa đông năm ngoái vào chung một túi.
"Có, có."
Dù sao, thời tiết bây giờ cũng ngày càng nóng lên, sắp đến tháng sáu rồi.
Thẩm Hoài Sơn ôm cái hòm, đi ra đến cửa lại cảm thấy thiếu đồ gì đó, quay đầu, trở lại trên núi. Ông ấy nhìn về phía giàn phơi ở trong nhà, hỏi Trần Thu Hà: "Tôi chuẩn bị gửi đồ cho Mỹ Vân, trong nhà có đồ gì muốn gửi cho con bé không?”
Chỉ cần Trần Thu Hà có thể nghĩ tới, thì bà ấy cũng hận không thể bỏ vào được.
Trân Thu Hà không cố ky cái gì, bà ấy hận không thể bỏ thêm đồ vào được nữa: "Đậu phộng, đậu phộng. Đây là đậu phộng mới thu hoạch xong, nấu lên ăn rất ngon."
"Còn có chỗ bắp ngô này nữa, cũng vừa mới hái xuống, vừa non vừa ngọt. Tôi lấy cho con bé một chút, đến lúc đó Mỹ Vân có thể cho Ngọc Thư và A Viễn một ít."
"Xếp xong rồi."
Nói xong, bà ấy lại có chút không yên lòng: "Thôi. Để chính tôi đi. Ông đi cũng không giải quyết vấn đề gì."
"Loại ngô này của chúng ta không có nhiều, cũng chỉ có tâm khoảng mười mấy cây. Lúc này mới có được một chút, vê cơ bản cũng không đủ cho bọn nó." Trần Thu Hà suy nghĩ một chút.'Ông Thẩm, ông đi đến nhà bí thư chi bộ, tôi nhớ nhà bọn họ còn có bắp ngô. Ông đi hỏi mua thêm hai mươi bắp nữa rồi cầm trở về."
"Cho bọn họ chút tiền. Ông cứ lẳng lặng đưa cho người ta thôi."
"Vẫn chưa đủ."
Nói xong, bà ấy còn không quên dặn dò Thẩm Hoài Sơn: "Ông đem những thứ này bỏ vào trong túi trước, chờ tôi quay trở lại."
Thật sự không có cách nào, bà cụ Hồ liên cầm lấy hai mươi lượng tiền mang tính tượng trưng, coi như là một bắp một lượng vậy.
Trần Thu Hà không chịu nghe: "Chị Hồ, nếu chị không nhận tiền thì em cũng không lấy đâu."
Huống chỉ, lần nào Thẩm Mỹ Vân trở về cũng đến thăm bọn họ, mang theo nhiều thứ đắt tiền về cùng.
Bà cụ Hồ không chịu nhận tiền, tự mình đi lấy bắp ngô đưa cho bà ấy. Ở nông thôn, những thứ này không đáng giá chút nào.
Bà ấy... Trần Thu Hà chạy nhanh đi, trong chốc lát, bà ấy đã đến nhà bí thư chỉ bộ, nói với bà cụ Hồ về việc này.
Quả thực, bà cụ là người dễ mến. Khi lấy cái bọc ở trên đất, bà ấy còn cố ý chọn loại bắp lớn nhất.
Cầm túi lên, ước lượng khoảng được hai mươi cân, Trân Thu Hà liền xách nó về nhà.
Đem đồ vào trong nhà, thu dọn lại đồ đạc, chắc cũng phải được hai cái hòm, bà ấy mới kịp phản ứng lại: "Ông Thẩm, ông mang chúng đi sao?"
Khoảng cách từ đội sản xuất đến chỗ xe đò chở hàng đi đồn trú Mạc Hà cũng khá xa.
"Để tôi đi cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận