[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1032: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 4

Chương 1032: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 4Chương 1032: Ngày Thứ Một Trăm Mười Bốn Xuyên Không 4
Lấy những chiếc lá và xếp lại một chiếc bàn nhỏ đơn giản trên mặt đất.
"Để lên đây là được rồi."
Nhị Nhạc không muốn thừa nhận rằng anh trai của mình thông minh hơn mình, cậu bé hừ một cái: "Đúng là anh của em."
Trong một câu nhưng thậm chí cậu bé còn tự khen ngợi mình được.
Cũng may Chu Thanh Tùng từ trước đến này không thèm để ý những chuyện thế này, cậu bé ừ một tiếng rồi thúc giục: "Lấy đồ ra để lên đây đi."
Nhị Nhạc ngay lập tức không nói gì nữa mà lấy đậu phộng, chà là đỏ và hột đào ra khỏi bọc, chẳng mấy chốc đã chất đầy ra.
"Còn trứng gà đâu?”
Chu Thanh Tùng sáng nay còn nhìn thấy mẹ luộc trứng gà trên bếp , sau khi luộc xong còn cẩn thận gói nó lại trong giấy đỏ nữa.
Nhị Nhạc lập tức nhảy cẵng lên: "Thì ra là do anh lấy!"
Miên Miên lẳng lặng lấy quả trứng ra khỏi bọc, vì bàn tay cô bé nhỏ nhắn nên cầm một quả trứng gà thì gần như đã lấp đầy bàn tay cô bé rồi.
Chu Thanh Tùng hơi do dự rồi từ trong túi lấy ra một quả khác.
Nhị Nhạc liền than thở: "Sáng nay mẹ luộc hai quả lận, nhưng em tìm ở trên giường đất chỉ tìm thấy có một quả thôi à."
Cô bé vừa lấy ra.
Chuyện này không quan trọng.
"Ở chỗ này."
Cậu bé âm thâm chấp nhận chuyện quả trứng gà này là do mình lấy.
Chu Thanh Tùng muốn quả trứng gà này không phải do mình lấy, là dì của cậu bé mỗi ngày đều nhìn thấy cậu bé học hành đến ngờ nghệch nên cố ý len lén đưa cho cậu bé để bồi bổ thân thể.
Nhưng chuyện này thì không thể nói với Nhị Nhạc được. Nếu không Nhị Nhạc sẽ khóc lóc om sòm, nói dì thiên vị.
Cậu bé còn không hiểu sao lại dù tìm thế nào cũng không tìm thấy một quả trứng gà còn lại vậy.
Nhị Nhạc lại càng vui vẻ phấn khởi: "Chị Miên Miên ăn một quả trứng gà, em và anh cùng chia một quả."
Đối với Nhị Nhạc mà nói, quả trứng gà ngon lành quý giá như thế rơi vào trong tay anh mình vẫn đỡ hơn là rơi vào trong tay những người ở bên ngoài.
Ngắm nhìn những món ăn ngon được sắp xếp trên những chiếc lá vàng.
Ban đầu còn tưởng rằng Nhị Nhạc sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng kết quả lại không ngờ rằng Nhị Nhạc lại vui mừng phấn khích: "Không hổ là anh trai của em, quả nhiên thông minh hơn em nữa."
Nghe xong lời này, Miên Miên liền lắc đầu: "Không được, chúng ta cùng ăn chung đi"
Nhị Nhạc cũng không hề tức giận mà cười hì hì rồi đưa quả trúng gà cho Miên Miên: "Chị Miên Miên, chị bóc đi, em nhìn nha."
Cậu bé cầm quả trứng gà định tách vỏ ra nhưng lại bị Chu Thanh Tùng đánh vào: "Để cho Miên Miên bóc vỏ đi, tay em bẩn lắm."
Thấy Miên Miên kiên quyết, Nhị Nhạc cũng không từ chối: "Vậy được rồi, ba người chún ta cùng ăn hai quả trứng."
Chuyện này ——
Hai tay cậu bé đều đèn xì xì.
Bình thường cô bé thật sự không thiếu trứng gà để ăn nên đương nhiên sẽ không giống như Nhị Nhạc.
Cậu bé rất thích cảm giác được bóc vỏ trứng gà, nếu như thế thì có thể ăn trứng được rồi. Miên Miên suy nghĩ một lúc rồi nhìn xuống tay của Chu Thanh Tùng, nó cũng không phải quá sạch sẽ nhưng có thể nói tay của cô bé vẫn là sạch sẽ nhất.
Nhưng khi nãy do leo cửa sổ nên đã bị bẩn đi khá nhiều rồi, cô bé hơi do dự: "Để chị đi rửa tay đã, nhanh sẽ quay về thôi."
Mẹ đã dạy cô bé rằng trước khi ăn cái gì cũng phải rửa tay nên đây đã trở thành thói quen rồi.
"Nhị Nhạc, em cũng đi rửa tay với chị đi."
Nhị Nhạc trước đến giờ luôn nghe lời của Miên Miên nhất nên đương nhiên lập tức đồng ý, nhanh chóng chạy theo.
Miên Miên không có kêu Chu Thanh Tùng nên Chu Thanh Tùng cúi đầu nhìn lên bàn tay mình, môi cậu bé khẽ mím chặc rồi cũng đi theo.
Nhị Nhạc vẫn chưa phát hiện ra nhưng Miên Miên thì đã nhìn thấy rồi, cô bé suy nghĩ một hồi, coi như cô bé chưa nói gì đế nhà họ Chu nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận