[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1894: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5

Chương 1894: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5Chương 1894: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 5
Mặc dù anh đã rời đi rồi, nhưng rốt cuộc cũng là người đi ra từ doanh trại Mạc Hà, tự nhiên phải quan tâm hơn.
Thấy anh lên tiếng. Tiểu Hầu cũng không nhắc tới chuyện rời đi nữa.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân vào phòng bếp, cô liếc nhìn đồ ăn trong phòng, cà tím và đậu gần như lúc nào cũng có trên bàn ăn mùa hè thì vẫn còn, còn có ba quả cà chua đỏ, nấu một nồi canh trứng gà cũng không có vấn đề, nhưng trong nhà lại không có thịt.
Trời nóng, trong nhà lại không có tủ lạnh, cho nên chuyện thịt thà, Thẩm Mỹ Vân luôn trực tiếp đi hợp tác xã cung ứng mua, hợp tác xã cung ứng của doanh trại thành phố Cáp, có thể so với cao ốc bách hoá, mà hiện giờ có trại chăn nuôi của doanh trại Mạc Hà cùng doanh trại Thanh Sơn bán các loại thịt ra ngoài.
Thế cho nên, hợp tác xã cung ứng của doanh trại thành phố Cáp vẫn luôn có thịt để bán.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đến thì không mua được thịt ba chỉ, thịt ba chỉ đã bị cướp sạch từ sáng sớm rồi, dù cô không mua được thịt ba chỉ, nhưng vẫn còn xương sườn, xương sườn vẫn luôn không được mọi người ưa chuộng, nguyên nhân chính là cùng một giá cả, nhưng xương sườn còn có xương đầu, đối với đại đa số người mà nói, mua món này không tính hời.
Cho nên, tất cả mọi người đều càng có khuynh hướng mua thịt ba chỉ, không có thịt ba chỉ, Thẩm Mỹ Vân cũng không thất vọng, dù sao cô cũng thích xương sườn hơn, một hơi mua ba cân xương sườn, thấy vẫn còn một miếng da heo, cô cũng mua về luôn.
Mua ước chừng hai cân.
Thẩm Mỹ Vân gọi một tiếng, chẳng qua, có tận ba người tiến vào giúp việc, Miên Miên, Quý Trường Tranh, còn có Tiểu Hầu, ba người cùng đến giúp đỡ.
Hai món này chắc chắn rất thơm.
Tiểu Hầu tiếp được Miên Miên, cười ngây ngô. Ở doanh trại Mạc Hà, trừ ba ra, chú Hầu là người nuông chiều cô bé nhất, mặc kệ cô bé muốn làm gì, chú Hầu đều sẽ đồng ý.
Thẩm Mỹ Vân đang nấu cơm, Miên Miên cũng tan học, lúc cô bé thấy Tiểu Hầu thì rất bất ngờ, sau đó nhào về phía Tiểu Hầu: "Chú Hầu."
"Miên Miên, vào đây cắt dưa hấu này."
Lại mua mấy quả ớt chuông xanh và hành tây, sau khi về đến nhà cô đặt da heo và xương sườn vào trong ao để rửa qua một lần nước, cô định làm món xương sườn om, da heo thì xào với ớt chuông xanh và hành tây.
Quý Trường Tranh muốn đi tiễn cậu ta, không biết hai người nói cái gì, đến lúc anh trở về, Thẩm Mỹ Vân thấy tâm tình anh không tệ.
Một bữa cơm này, mọi người ăn cực kỳ thỏa mãn.
Tới buổi chiều, Tiểu Hầu nói phải rời đi.
Thẩm Mỹ Vân cũng không khách khí, trực tiếp sai ba người làm việc. Tay nghề nấu nướng của cô giỏi, mọi người vừa vào, đã bị mùi thơm thèm chảy nước miếng, nhất là món sườn om kia, nghe mùi thôi đã thấy cực bá đạo.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy thì tốt, nói rõ sĩ quan hậu cần và chị dâu đều phúc hậu."
Quý Trường Tranh cười cười: "Tiểu Hầu nói trại chăn nuôi sẽ tăng tiền lương."
Đối với Quý Trường Tranh mà nói, người dưới trướng mình sống tốt, thì anh là người vui mừng hơn bất cứ ai.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Có chuyện tốt gì à?"
Mọi người vội thì vội, nhưng cũng không đối xử khắc nghiệt và không công bằng với thuộc hạ.
Ngày trôi qua không nhanh không chậm, tới cuối năm, Quý Trường Tranh nhận được bằng tốt nghiệp trường pháo binh của thành phố Cáp, triệt để thả xuống việc học nghiệp.
Có tính khiêu chiến, nghĩa là không gian tiến bộ cũng lớn. Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Nói sao nhỉ, tính khiêu chiến cao hơn so với lúc ở doanh trại Mạc Hà, nhưng mà, anh cũng rất vui vẻ."
Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh.
Trước kia Quý Trường Tranh không có ai, hiện giờ có vợ con rồi, anh đương nhiên sẽ muốn cho vợ con mình một cuộc sống tốt.
"Anh thì sao? Sau khi đến đây thì thấy thế nào?"
Chuyển đến đầu nhập tới doanh trại thành phố Cáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận