[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2884: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 3

Chương 2884: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 3Chương 2884: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 3
Những ngày ấm áp chậm rãi như vậy, Thẩm Mỹ Vân có chút hoảng hốt: "Đột nhiên em cảm thấy những ngày trước kia đều uổng phí."
Cuộc sống trước kia giống như chiến tranh, mỗi ngày bận rộn, chưa từng thảnh thơi như vậy.
Quý Trường Tranh nắm tay cô, dạo bước trong ngõ nhỏ, cành cây già nhô ra ngoài tường viện, dưới ánh trời chiều mùa đông, có thêm vài phần ấm áp.
"Cuộc sống như vậy, là do bận rộn trước kia đổi lấy."
Không có Mỹ Vân ở bên ngoài dốc sức làm việc kiếm tiền, bọn họ không mua được căn nhà này, cũng không mua nổi chiếc xe này.
Không có Mỹ Vân ở bên ngoài kiếm đủ tiền tiêu mấy đời không hết, bọn họ bây giờ cũng sẽ không nhàn nhã như vậy.
Không cần vì củi gạo dầu muối mà rầu rĩ.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Hình như là vậy. Anh xem, anh điều về Bắc Kinh, hơn nữa chức vị còn không thấp, anh không phát hiện sao? Thái độ của hàng xóm trong ngõ đối với chúng ta quả thực là khách sáo vô cùng."
Đây chính là nguyên nhân Quý Trường Tranh trở về và không đi nữa.
Nhưng hiện tại đã khác, Quý Trường Tranh về tới Bắc Kinh, hơn nữa chức vị trong đội còn không thấp, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Không ai có thể lay động.
Mười ba năm anh ở Mạc Hà, tám năm ở trú đội Cáp Nhĩ Tân, đây sẽ là nền tảng tốt nhất trong quá trình thăng chức trong tương lai của anh.
Sau khi Quý Trường Tranh trở lại Bắc Kinh, tương lai tươi sáng.
Có Quý Trường Tranh ở đây, nhà họ Quý ít nhất còn có thể uy phong thêm mười năm nữa. Trước kia cũng khách sáo, nhưng không giống nhau, Thẩm Mỹ Vân chỉ là buôn bán, đại bản doanh của Quý Trường Tranh ở nơi khác, nói cách khác không mang đến lợi ích gì cho những người hàng xóm này.
Uống qua ba chén rượu, sắc mặt anh ấy mang theo vài phần đỏ bừng: "Trường Tranh à, cả đời này anh cả cũng không nghĩ tới, có thể được thăng chức là bởi vì chú."
Quý Trường Đông từ phó cục trưởng lên tới vị trí cục trưởng.
Vì thế, anh ấy trở về uống một chén cùng em út Quý Trường Tranh.
Người được hưởng lợi khi Quý Trường Tranh trở về, không chỉ có Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Đông được lợi rõ ràng nhất.
Quý Trường Đông đè thấp giọng nói.
Anh không cho rằng mình có uy lực lớn như vậy.
"Em được thăng chức không?"
Quý Trường Tranh có chút bất ngờ: "Em ở trong đội cũng có thể ảnh hưởng đến anh sao?”
Quý Trường Tranh gật đầu: 'Đã ở trong danh sách." Người khác đều cho rằng anh từ Cáp Nhĩ Tân trở về phải bắt đầu lại từ đầu, thực tế không phải, anh ở tuyến đầu quá lâu, lý lịch cũng đủ tốt, sau khi trở về thì được thăng chức.
Giống như anh điều nhiệm về Bắc Kinh, chờ tất cả sắp xếp xong xuôi, ván đã đóng thuyền trở lại Bắc Kinh, lúc này mới báo cho mọi người biết.
Quý Trường Tranh: "Bây giờ còn chưa xác định."
Quý Trường Đông hỏi anh.
"Cao hơn chức đoàn trưởng một bậc?"
Anh chưa bao giờ nói trước chuyện gì, anh càng thích chờ thông báo tới ngày đó công bố ra bên ngoài.
Chỉ chờ thông báo sang năm.
Đó chính là ổn định. Quý Trường Đông lại uống một chén rượu, anh đột nhiên nở nụ cười: "Anh cả đây, đây là dính hào quang của chú."
Ai mà ngờ được.
Em út Quý Trường Tranh còn chưa tới bốn mươi, cũng đã lên tới chức vị lữ trưởng, mặc dù là phó lữ trưởng, nhưng điều này đại biểu cho một tín hiệu, Quý Trường Tranh sẽ trú đội ở Bắc Kinh, tất có một vị trí.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là khi Quý Trường Tranh nhậm chức, cho dù anh không làm gì, anh cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tất cả mọi người nhà họ Quý.
Chỉ cần một cái tên là được.
Mắt thấy nhà họ Quý đã từng sắp suy sụp, lại được Quý Trường Tranh lấy thế ngăn cơn sóng dữ, đỡ vững.
Tất cả những điều này, mỗi người nhà họ Quý đều cảm nhận được.
Thậm chí, ngay cả Thẩm Mỹ Vân cũng vậy, buổi tối lúc cô từ quán ăn nhà họ Lỗ tan tầm trở về, đi tới đầu ngõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận