[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2497: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 1

Chương 2497: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 1Chương 2497: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 1
Đúng lúc bên trong công nhân đang xử lý phân heo, cho nên mùi hương ngược lại là không nặng mùi, xem như Thẩm Mỹ Vân có thể tiếp nhận.
Cô một đường thẳng đến chuông của Tiểu Trường Bạch, Tiểu Trường Bạch trong số những con heo này xem như là đặc thù nhất, nó cũng có đãi ngộ như hoàng đế.
Năm sáu con heo khác chen chúc một cái chuồng heo, nó lại là mỗi mình một cái chuồng heo, lúc Thẩm Mỹ Vân đến, nó đang ăn hạt dưa, đừng nhìn nó há to miệng, trên thực tế ăn hạt dưa lại cực kỳ thuần thục.
"Răng rắc răng rắc"
Ngay cả vỏ hạt dưa cũng nuốt vào.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua, cô cao giọng gọi vê hướng chuồng heo: "Tiểu Trường Bạch."
Dứt lời, Tiểu Trường Bạch lập tức đứng lên, nhào tới Thẩm Mỹ Vân, nhìn nó như vậy, giống như là muốn vượt ngục, nó vừa nhảy vừa hừ hừ nói: "Cô kia, cô lâu như vậy không đến xem tôi, có phải có con heo khác ở bên ngoài hay không?!"
Cơ thể vụng về kia, giây tiếp theo thật giống như muốn áp đảo Thẩm Mỹ Vân.
Tiểu Trường Bạch dán cái đầu to lên người Thẩm Mỹ Vân, bày ra bộ dáng làm nũng, Thẩm Mỹ Vân nhìn mà sinh lòng vui mừng, càm hạt dưa trong túi bóc từng chút một cho nó ăn.
Tường cao như vậy, nói nhảy là lập tức nhảy, quả thực không có bất kỳ chỗ giảm xóc nào.
Thẩm Mỹ Vân tuy rằng nghe không hiểu, nhưng nhìn thần sắc đắc ý trên mặt Tiểu Trường Bạch, nhịn không được cười cười: "Biết ngay là con ngoan nhất."
Thật ra nó sớm đã không còn trẻ, dựa theo tuổi để tính, bây giờ nó cũng đã mười tuổi, cũng được coi là heo già rồi.
Tiểu Trường Bạch chớp mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân, hừ hừ nói: "Tôi, còn trẻ." Có Tiểu Trường Bạch ở đây, tất cả heo trong trại chăn nuôi trên cơ bản đều nghe theo nó, cũng bắt đầu quy củ theo.
Thẩm Mỹ Vân lui về phía sau hai bước, ôm cái đầu to của Tiểu Trường Bạch: "Con giỏi như vậy sao??"
Nói nó là heo thành tinh cũng không quá đáng.
Nếu cô ở đây sẽ tiếp nhận công việc chăm sóc Tiểu Trường Bạch, đương nhiên, trong trại chăn nuôi có mấy ngàn con heo, có thể chỉ có Tiểu Trường Bạch mới được ưu đãi như vậy.
Nghe nói Thẩm Mỹ Vân buổi tối còn tới chăm sóc nó, Tiểu Trường Bạch kêu hừ hừ, đầu to từng chút từng chút dán chặt hơn.
Ăn xong một túi hạt dưa, lúc này cô mới sờ sờ đầu Tiểu Trường Bạch: "Được rồi, mẹ đi làm việc trước, làm xong việc, buổi tối tới đút con ăn cơm."
Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, ở trước mặt ông ấy quơ tay vài lần: "Bí thư chi bộ?"
Thẩm Mỹ Vân dựa theo thường lệ đến nhà bí thư chi bộ, đương nhiên cũng không rảnh bắt tay vào làm việc ngay, ở đội sản xuất mới mở quầy bán đồ vặt bên trong, cô mua hai cân đường trắng, nhìn có sữa yến mạch, lại mua một lon sữa mạch, cầm tới cửa.
Bí thư chi bộ tuổi không còn trẻ, giống như tất cả người già, ông ấy thích ngồi dưới mái hiên, ngẩn người nhìn thế giới bên ngoài.
*
Bí thư chi bộ chớp mắt, ánh mắt tập trung một lúc lâu, lúc này mới nhận ra: "Thanh niên trí thức Thẩm?"
Bí thư chi bộ nghe vậy, cười rộ lên, ông ấy kéo áo bông mới trên người mình: "Tôi biết, áo bông trên người tôi, chính là hai đứa nhỏ này mua cho tôi, không phải còn chưa tới lễ mừng năm mới sao, chúng cứ bảo tôi mặc vào trước, nói là đến cuối năm mua cho tôi cái mới."
Khuôn mặt bí thư chỉ bộ đã mang theo chút nếp nhăn hằn sâu, nụ cười lại cực kỳ hiền lành: "Chờ Ngân Hoa cùng Ngân Diệp.
Chạng vạng tối, trời có chút lạnh, xung quanh còn phủ một tầng tuyết trắng.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Là cháu, sao ông lại ngồi ở bên ngoài một mình?"
Bỗng nhiên nghe được đáp án này, Thẩm Mỹ Vân im lặng: "Các cô ấy hiện tại đều rất tốt, một người ở Bắc Kinh, một người ở Dương Thành, sự nghiệp phát triển mạnh mẽ không ngừng."
Hình như cô vẫn giống như năm đó xuống nông thôn.
Ông ấy biết rõ hơn ai hết, hai đứa cháu gái bây giờ có thể có năng lực như vậy không thể không liên quan đến Thẩm Mỹ Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận