[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1235: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 2

Chương 1235: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 2Chương 1235: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 2
Vừa vào phòng. Thẩm Mỹ Vân như được sống lại, ở nhà vẫn hạnh phúc nhất, bên ngoài mưa to gió lớn tuyết dày, đâu thoải mái bằng ở nhà.
Không lo gió thổi mưa sa.
"Mau tới thử xem, con không biết kích thước của mọi người, con cứ lấy cái to nhất thôi."
Cả hai chiếc áo khoác quân đội đều số đo 1m84.
Ba cái áo bông hai cái là 1m8, một cái là 1m6.
Thẩm Mỹ Vân ước chừng, Trần Thu Hà có thể mặc chiếc 1m6.
Đám Trần Thu Hà lập tức bày quần áo lên kháng, quần áo mùa đông to, chiếm diện tích lớn, năm bộ quần áo nháy mắt phủ kín kháng.
Trần Hà Đường còn hơi xấu hổ.
Mắt Thẩm Mỹ Vân sáng bừng: "Cậu, cậu đẹp trai quái"
Trần Hà Đường hơi ngại, ông ta nhanh chóng nói: 'Để cậu tự thay."
Trần Hà Đường mặc áo khoác quân đội vào, vóc người ông ta vốn đã khôi ngô cao lớn, mặc áo khoác quân đội vào trông giống gấu bự cực kỳ.
Không lâu sau.
Dưới tình huống cử động bình thường được, ông ta lại để con cháu mặc quần áo hộ thì còn ra thể thống gì. Thấy ông chịu mặc, Thẩm Mỹ Vân lưu loát buông tay.
Cao lớn uy mãnh khỏi bàn.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp cầm một cái áo khoác quân đội lên, nâng cánh tay ông ta lên, muốn mặc cho ông.
Thấy ông ta không được tự nhiên, cô chủ động tiến lên sửa sang lại cổ áo cho ông.
"Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, cậu đã lớn tuổi rồi." Thẩm Mỹ Vân: "Lớn tuổi rồi thì sao? Vẫn là một ông cậu đẹp trai."
Trần Hà Đường ngại ngùng, ông ta câu nệ kéo ống tay áo, mặt hiện lên một vệt mây đỏ.
Bà ấy chợt không diễn tả được cảm xúc của mình.
Cô cẩn thận sửa sang lại.
Trần Hà Đường lúng túng đứng đó, Trần Thu Hà dừng mọi động tác, im lặng mỉm cười.
Phát hiện tay áo cũng vậy, chưa được cuộn lên.
Giống như con gái đang thay thế cô em gái thất lạc là mình, hiếu thảo với người trưởng bối số khổ kia.
Cô cẩn thận quá.
Thẩm Mỹ Vân chỉnh xong rồi cài nút áo lại cho ông ta, đo đạc kích thước trước ngực, còn rộng tâm một ngón tay.
Trần Hà Đường bị nhìn đến ngứa ngáy cả người, nhỏ giọng hỏi: "Xong chưa?"
Bà ấy cười, Thẩm Hoài Sơn cũng cười theo, hai người lặng lẽ nhìn.
"Tạm được, có thể mặc lót áo len bên trong, nếu lạnh quá, mặc thêm áo bông cũng không phải không được, chỉ là không cài nút được."
Cảm giác này rất đặc biệt.
Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Hà Đường, đời này ông ta không có con gái, chỉ có một đứa con trai là Trần Viễn, con trai thì trầm tính kiệm lời.
Đã vây còn không tỉnh tế, chưa bao giờ để ý đến những chỉ tiết này.
Kỳ thật, Trân Viễn cho ông ta rất nhiều tiên và vé, nhưng Trần Hà Đường không tiêu vì tiếc của.
Ngày thường cái gì tiết kiệm được ông ta đều tiết kiệm, định dành tiền tương lai cho con trai.
Thế nhưng, thấy cảnh này, trái tim Trân Hà Đường hơi chua xót, cảm giác cùn chát, tê dại, lại khiến người ta rất thích.
"Đây là lần đầu tiên cậu mặc quần áo."
Vừa dứt lời, trong phòng chợt yên tĩnh.
Thẩm Mỹ Vân cũng vậy, cô dừng động tác rồi coi như chẳng có gì, ngẩng đầu nói: "Vậy bắt đầu từ năm nay, năm nào con cũng sẽ mua cho cậu một bộ quần áo mới nhé."
Ông cụ đáng thương, vất vả tiết kiệm cả đời.
Trần Hà Đường nghe vậy thì vội lắc đầu: "Không cần không cần, bộ này đủ cho cậu mặc hai mươi năm rồi."
Có lẽ không chỉ 20 năm đâu.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Sao lại không muốn? Coi như là con hiếu kính cậu."
"Được rồi cậu, cậu đi soi gương thử xem?"
Vừa chuyển chủ đề vừa dời sự chú ý của Trần Hà Đường.
"Được được được."
Ông ta tự đến soi cái gương chỗ tủ quần áo trong phòng Thẩm Mỹ Vân.
Cả nhà chỉ cái tủ kia là có gương.
Hồi trước Trần Hà Đường biết Thẩm Mỹ Vân sắp chuyển tới mới cố ý đi đóng cái tủ này, rồi tìm thêm cái gương lớn lắp vào.
Lúc Mỹ Vân không có ở đây, Trần Thu Hà cũng vào phòng này soi gương.
Nhưng Trần Hà Đường là tên đực rựa, có bao giờ đi soi gương đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận