[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2004: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 3

Chương 2004: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 3Chương 2004: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 3
Cô bé vội vàng nói: "Không ạ không đâu ạ, bà nội dặn cháu trưa nay phải về nhà ăn cơm."
Quản gia Lý càng thêm thất vọng, ông ấy nhìn sang Ôn Hướng Phác, Ôn Hướng Phác mỉm cười nói dối không chớp mắt: 'Bà Quý cũng mời cháu rồi."
Có Miên Miên làm bạn, Ôn Hướng Phác bây giờ cũng thường xuyên đến nhà họ Quý chơi, đương nhiên tình trạng này chỉ giới hạn khi Miên Miên ở đó.
Nếu cô bé không có ở đó, Ôn Hướng Phác cả năm trời cũng sẽ không đến nhà họ Quý.
Cả hai người họ đều không ở nhà ăn cơm.
Quản gia Lý thở dài: "Tôi đã nấu một nồi canh thịt dê."
"Không sao đâu, ông Lý cứ từ từ thưởng thức ạ." Miên Miên động viên ông ấy.
Quản gia Lý há miệng, nhìn bóng lưng hai đứa trẻ rời đi, u uất nói: "Tôi biết mấy đứa chê tôi mà."
Vị giác của cậu mới trở lại bình thường, thì ra đây mới gọi là ngon.
Ra khỏi cửa, Miên Miên không nhịn được quay đầu lại nhìn tòa biệt thự nhỏ của nhà họ Ôn, rồi tò mò hỏi Ôn Hướng Phác: "Anh Hướng Phác, nhiều năm như vậy anh chịu đựng được cách nấu ăn của ông Lý như thế nào thế?"
Ngay cả thịt dê cũng có thể nấu thành cháo.
Món nào cũng nhão nhoét.
Cô bé không hiểu, trên đời này sao lại có người nấu ăn dở tệ như vậy?
Ôn Hướng Phác bất lực nói: "Anh cứ cho rằng thức ăn do quản gia Lý nấu là bình thường." Cho đến khi cậu quen biết Miên Miên, rồi đến nhà họ Quý ăn cơm do Thẩm Mỹ Vân nấu.
Lời này vừa nói ra, bước chân của Miên Miên và Ôn Hướng Phác đều khựng lại, nhưng tốc độ của bọn họ lại càng nhanh hơn.
Nhưng thức ăn còn chưa nấu xong thì người đã chạy hết.
Cậu thà ba bữa đều để quản gia Lý ra ngoài mua về ăn, hoặc tự mình nấu, cũng không muốn ăn thức ăn do quản gia Lý nấu nữa.
Cái này cũng khiến quản gia Lý có một thời gian dài không bước vào bếp nấu ăn nữa. Nhưng hôm nay phóng viên Hướng đến nhà họ Ôn, xem như là một trong số ít khách khứa đến nhà, nên quản gia Lý lại nổi lên ham muốn nấu nướng, chủ động xuống bếp.
Thì ra trước đây cậu ăn đều là thức ăn cho heo, vậy mà cậu lại không biết. Từ khi được ăn thức ăn của người bình thường, Ôn Hướng Phác không thể chịu đựng được thức ăn do quản gia Lý nấu nữa.
Có ba mẹ bầu bạn, có mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, cả nhà yêu thương.
Đây là sự thật.
Tâm tư của Thẩm Mỹ Vân đều đặt ở trên người Miên Miên, từ ăn mặc đến đi lại cô đều để ý, thậm chí còn thay đổi cách nấu nướng để làm những món ngon cho cô bé. Chỉ riêng cái này thôi đã là điều mà Ôn Hướng Phác gần hai mươi năm qua chưa từng được trải nghiệm. Cậu cũng phải nhìn thấy Miên Miên, mới biết thì ra cuộc sống của trẻ con còn có thể như vậy.
Miên Miên nghe xong, ánh mắt tràn đầy thương cảm không nói một lời, nhưng Ôn Hướng Phác lại hiểu, cậu mím môi nói: "Em có thể làm con của dì Thẩm, thực sự rất hạnh phúc."
Đối với Ôn Hướng Phác mà nói, cuộc sống mà Miên Miên đang có là điều cậu ngưỡng mộ nhưng không thể đạt được, đây cũng là một trong những lý do cậu thích ở bên Miên Miên.
Miên Miên rất tốt, cậu muốn nhìn thấy cô bé hạnh phúc, như thể cậu cũng sẽ trải qua những điều này vậy. Có thể nói, những đứa trẻ thiếu thốn tình thương thì cả đời đều theo đuổi hạnh phúc, đó là thứ chúng khao khát nhưng không thể với tới.
Miên Miên cảm thấy anh Hướng Phác chính là như vậy, con ngươi đen láy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, rõ ràng đang đứng bên cạnh cô bé nhưng lại như cách xa cô bé ngàn dặm, cái này khiến cô bé rất bất an. Cô bé theo bản năng nắm lấy cánh tay Ôn Hướng Phác, cậu mặc áo bông rất dày, nên cô bé phải dùng sức rất mạnh, nhưng cũng chỉ nắm được một góc áo của cậu.
Cô bé nhìn cậu, ánh mắt trong veo, giọng nói lo lắng: "Anh Hướng Phác, chúng ta về nhà ăn cơm đi." Nhà họ Quý là nhà của cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận