[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1397: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 7

Chương 1397: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 7Chương 1397: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 7
"Ngoài trợ cấp cứu trợ ra, loạn thất bát táo" thì một tháng có thể nhận được khoảng chừng tám mươi”
(*) Ý là còn nhiều khoảng trợ cấp khác nữa.
Thành thật mà nói, mức lương của anh ấy trong thời đại này chắc chắn không thấp.
Thậm chí còn vượt xa so với mức trung bình.
Tuy nhiên Tống Ngọc Thư không hề ngạc nhiên. Mức lương của cô ta lên tới chín mươi lăm. Nếu được thăng chức thành trưởng phòng tài chính, cô ta có thể nhận được một trăm hai.
Tuy nhiên lời này cô ta cũng khó nói ra.
Tống Ngọc Thư chỉ gật đầu cười nói: "Lương của anh rất cao."
Vừa nói ra lời này bác sĩ Tần càng nhiệt tình hơn: "Tôi vẫn còn thời gian thăng tiến. Nếu kết hôn thì với tiền lương của mình, tôi nhất định có thể nuôi được vợ con."
Từ nhỏ người cô ta ghét nhất chính là Tống Ngọc Chương!
Nếu đổi lại đây là một đồng chí nữ khác có thể thực sự bị đả động.
Bởi vì vào lúc này cô ta nhìn thấy bóng dáng của anh trai mình, Tống Ngọc Chương trên người bác sĩ Tần.
Cô ta nhìn bác sĩ Tần đang nói hùng hồn trong mắt có sự tự tin khiến cô ta hơi khó chịu.
Nhưng Tống Ngọc Thư thì không. Cô ta lớn lên trong một gia đình giàu có. Chưa kể những lợi thế do gia đình mang lại chỉ nói về tiền lương của bản thân, đó cũng không phải là điều mà người bình thường có thể đạt được.
Điều này khiến cô ta vô cùng chán ghét.
Lời này cũng hơi đi thẳng vào vấn đề.
Nghĩ đến điều này. Chưa kể tính tình của bác sĩ Tần rất giống với Tống Ngọc Chương. Anh ấy lịch lãm và đẹp trai có thêm vài phần thư sinh và cách cư xử dịu dàng.
Tuy nhiên chỉ có Tống Ngọc Thư mới hiểu được trái tim lạnh lùng mà người anh cả của mình ẩn giấu dưới làn da dịu dàng kia là gì.
Tuyệt đối không có gì có thể so được.
Chỉ có thể đồng ý.
Bác sĩ Tần sửng sốt trước động tác đột ngột của cô ta, anh ấy lập tức cảm thấy hơi bất an nhưng vì đối phương nói đi vệ sinh.
Tất nhiên là anh ấy không thể ngăn cản được.
Tống Ngọc Thư theo bản năng đứng dậy: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh."
Vì vậy bác sĩ Tần nói: "Tôi ở đây đợi cô."
Bác sĩ Tần: "Cô ấy đi vệ sinh."
Chỉ là...
Xem tình huống xem mắt giữa Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần.
Chuyên môn đến tìm hiểu tin tức.
Khi Miên Miên bước vào chỉ nhìn thấy một mình bác sĩ Tần, cô bé sửng sốt một chút "Dì Tống đâu?"
Tống Ngọc Thư ừ một tiếng, cô ta chân trước đi ra ngoài thì Miên Miên chân sau lập tức đi vào, cô bé là thám tử được Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan phái đến.
Chuyện này...
Miên Miên ngây người nhưng không nói gì quay đầu chạy ra ngoài.
Điều này khiến bác sĩ Tần có thêm vài phần buồn bực nhưng vẫn phong độ không có truy vấn mà chỉ im lặng chờ đợi.
Dù sao trước đó cũng đã nói với đồng chí Tống rằng anh ấy sẽ đợi cô ta ở đây.
Sau khi Miên Miên chạy ra ngoài nhất thời lo lắng, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân cô bé nói: "Mẹ, mẹ ơi không tốt rồi, không tốt rồi."
"Làm sao vậy?”
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan trốn trong sân cắn hạt dưa thỉnh thoảng còn dùng những quả cầu tuyết nhỏ đánh nhau chưa kể còn khá vui vẻ.
"Dì Tống đã bỏ rơi bác sĩ Tần rồi, dì ấy không còn ở đây nữa."
Này...
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan nhìn nhau nói: "Con cứ từ từ mà nói."
"Là như vầy."
Miên Miên kể lại cảnh tượng cô bé nhìn thấy trước đó: "Nhưng con hoàn toàn không nhìn thấy dì Tống ở bên ngoài."
Nói cách khác dì Tống không chạy ra ngoài để đi vệ sinh.
Vậy dì Tống đi đâu rồi?
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nói: "Hỏng rồi, có lẽ Ngọc Thư không coi trọng bác sĩ Tần."
Bình thường nếu coi trọng bác sĩ Tần cũng sẽ không phản ứng như vậy.
Trên mặt Triệu Xuân Lan cũng hơi cảnh giác: "Không biết trước đó bọn họ đã nói chuyện gì? Ngọc Thư tại sao lại phản ứng lớn như vậy trực tiếp bỏ chạy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận