[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2807: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Chín Xuyên Không 3

Chương 2807: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Chín Xuyên Không 3Chương 2807: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Chín Xuyên Không 3
Trần Hà Đường thì là muốn trở về mở cửa hàng, cửa hàng hải sản mùng năm khai trương, ông ấy muốn sớm trở về chuẩn bị hàng.
Bọn họ vừa đi, kế tiếp chính là Quý Trường Tranh, anh rời đi vào mùng tám, trước tiên ngồi máy bay ở Dương Thành đến Bắc Kinh, sau đó ngồi xe lửa từ Bắc Kinh trở lại Cáp Nhĩ Tân.
Ngay sau đó là qua mùng mười tháng giêng, Thẩm Miên Miên và Ôn Hướng Phác rời đi, hai đứa nhỏ này sắp khai giảng.
Bà Tống bọn họ vốn cũng muốn rời đi, nhưng là lại bị bà Quý khuyên xuống: "Bắc Kinh còn lạnh, thời tiết lại khô, các bà trở về sớm như vậy làm gì? Lại không đi làm, lại không đi học, Ngọc Thư cùng Điềm Điềm đều ở Dương Thành, hai người già các bà trở vê làm gì?"
Hình như rất có đạo lý.
"Còn không bằng ở Dương Thành với tôi, vừa vặn ở lâu một, ngay cả cầu thang cũng không cần leo, như vậy tôi và lão Quý cũng có bạn."
Khuyên như vậy, bà Tống lập tức không đi: "Vậy được rồi, chờ Bắc Kinh ấm áp, chúng ta sẽ trở về."
Bà Quý cho Tống Ngọc Thư một ánh mắt: "Xong rồi."
Tống Ngọc Thư thật đúng là động tâm: "Nhà ở đây bán thế nào?"
Bà Tống làm như không phát hiện, dù sao ở bên này Điềm Điềm thoải mái, người già bọn họ cũng thoải mái, vậy thì không vê.
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không có khả năng nhận, nói nhảm, chị dâu cô là tổng giám đốc tài chính của cô, là người nhà của cô tất nhiên cô phải tiếp đãi tốt.
Vậy là quá đáng rồi.
Chỉ là, bí mật phải nghĩ biện pháp, trả cho Mỹ Vân bọn họ một ít tiên thuê nhà mới đúng, cũng không thể ăn không uống không còn ở không. Thẩm Mỹ Vân thậm chí còn xúi giục Tống Ngọc Thư: "Chị có muốn mua một căn hộ ở tòa nhà này với chúng em không?"
Tống Ngọc Thư lại cảm ơn bà Quý một trận.
Cách mười vạn này còn có chút khoảng cách.
Tống Ngọc Thư vừa nghe, cô ấy lập tức lắc đầu: "Đắt quá." Cô ấy tính toán rồi, tính ra trên cơ bản một căn nhỏ phải hơn mười vạn.
Cho dù cô và Trần Viễn có tiền lương cao, trong tay cũng chỉ tích góp được hơn một vạn.
Thẩm Mỹ Vân: "Sáu trăm một mét vuông."
Hơn nữa bình thường nuôi con cũng dùng nhiều.
Tống Ngọc Thư lắc đầu: "Cộng thêm cũng không đủ, con và Trần Viễn mới tích góp được một vạn rưỡi."
Còn thiếu một khoản lớn.
Ngược lại, bà Tống dựng thẳng lỗ tai nghe một chút: "Chỗ mẹ có ba vạn đang để không, con lấy qua dùng trước?"
Thẩm Mỹ Vân thật ra muốn nói, cô có thể mua tặng, nhưng chị dâu Tống Ngọc Thư sẽ không muốn, cô suy tư xuống: "Chị dâu, như vậy đi, số tiền còn lại em bổ sung cho chị, coi như là ứng trước ba năm tiền lương của chị, thế nào?"
Trả cho cô ấy một tháng tám trăm đến một ngàn tiền lương, Thẩm Mỹ Vân đều cảm thấy mình đang trả thấp.
Thẩm Mỹ Vân lại không cho là như vậy, cô lắc đầu: "Cao chỗ nào? Chị biết chị Tào không? Một tháng em trả cho chị ấy năm ngàn tiền lương, chị cảm thấy mình kém hơn so với chị ấy sao?"
Coi như là như vậy, Thẩm Mỹ Vân ba năm cho cô bốn năm vạn tiền lương.
Tống Ngọc Thư: "Nào có ai trả lương cao như vậy?"
Tào Mai chủ yếu phụ trách quy hoạch và cấu tạo tổng thể của đường Nam Sơn, nhưng Tống Ngọc Thư không giống vậy, Tống Ngọc Thư gần như ôm trọn toàn bộ việc làm ăn của Thẩm Mỹ Vân.
Cái này...
Nếu không phải Tống Ngọc Thư quản lý sổ sách tốt, Thẩm Mỹ Vân không có khả năng cúi đầu xông về phía trước.
Tống Ngọc Thư: "Chị và Tào Mai không giống nhau."
"Ngụy Quân bọn họ năm ngoái mua căn hộ trả hơn tám vạn lập tức tới tay, một trăm năm mươi mét vuông, chiu muốn không? Nếu chị muốn, đến lúc đó Điềm Điềm và mẹ nuôi mỗi mùa đông đều có thể tới đây trải qua mùa đông."
Lần này đã đâm trúng điểm yếu của Tống Ngọc Thư, Điềm Điềm lại nhìn chằm chằm: "Mẹ, nơi này ấm áp. Thật thoải mái."
Bà Tống tuy rằng không nói chuyện, nhưng hiển nhiên nhìn bà Quý bọn họ ở phía nam qua mùa đông nhàn nhã như thế, vẫn có chút hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận