[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2528: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Chín Xuyên Không 6

Chương 2528: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Chín Xuyên Không 6Chương 2528: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Chín Xuyên Không 6
Bạn cùng phòng của cậu ấy tới ăn một lần, nói là ăn ngon cực kỳ, chính là so với căn tin trường học đắt gấp hai ba lần.
Chu Thanh Tùng vốn là có thể tới ăn, sinh hoạt phí của chính cậu ấy cộng thêm học bổng, đủ cho cậu ấy sinh hoạt rất tốt, nhưng nuôi một Lâm Lan Lan, lập tức giật gấu vá vai.
Cậu ấy đi ngang qua nơi này rất nhiều lần, một lần cũng không nỡ đi vào.
Sau khi đi theo Thẩm Mỹ Vân vào nhà họ Lỗ, còn có quản lý bên trong tới nghênh đón, mang theo bọn họ trực tiếp đi lên lầu hai.
Điều này làm cho trong lòng Chu Thanh Tùng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân đang nói chuyện với Tào Chí Phương, không chú ý đến hoạt động tâm lý của đứa nhỏ: "Cô mang mấy món ăn chiêu bài của quán chúng ta lên đi."
Tào Chí Phương đáp một tiếng: "Bây giờ tôi đi nói cho thầy Lỗ. Lúc cô trở về, có muốn đóng gói một phần cho dì hay không?"
Cô ấy lắm miệng hỏi một câu.
Cảm giác Mỹ Vân và người ở nơi này hình như rất quen thuộc.
Cô hiện tại chắc chắn là không rảnh đi xuống.
Chờ Tào Chí Phương sau khi rời đi, Thẩm Mỹ Vân vừa quay đầu lại, lập tức thấy mấy người đều nhìn chằm chằm cô, cô sờ sờ mặt: "Đều nhìn em làm gì?"
"Được, bây giờ tôi đi sắp xếp."
Tào Chí Phương vừa vặn cũng biết số điện thoại nhà bọn họ, hơn nữa coi như là quen thuộc.
"Mỹ Vân, em biết ông chủ ở đây à?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Lát nữa cô xuống giúp tôi gọi điện thoại hỏi bọn họ ăn chưa, nếu chưa ăn thì đóng gói, ăn rồi thì thôi."
Ngược lại Lâm Vệ Sinh phản ứng nhanh hơn một chút: "Dì Thẩm, dì nói dì là bà chủ ở đây?"
"Cái gì?"
Mấy người Triệu Xuân Lan hai mặt nhìn nhau: "Chúng ta làm sao quen biết ông chủ nơi này?”
Thẩm Mỹ Vân cười cười, kéo ghế ngồi xuống, rót cho bọn họ một chén trà lúa mạch đã chuẩn bị sẵn: "Mọi người không phải cũng biết sao?"
Khách sạn phồn hoa như vậy, hơn nữa nhìn còn xa hoa như vậy, nếu cô không nói, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, khách sạn này lại là Thẩm Mỹ Vân mở.
Cô vừa dứt lời, mấy người lại nhìn theo.
Triệu Xuân Lan kinh ngạc hồi lâu: "Mỹ Vân, em thật sự là thâm tàng bất lộ."
Thẩm Mỹ Vân đưa nước cho bọn họ: "Sửa lại một chút, coi như là một nửa của bà chủ."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị dâu, chờ sau này hai người đi về phía nam sẽ biết, chỉ cần làm ăn, đều có thể đạt tới trình độ này.
Chỉ có thể nói, chuyện thế gian này không có thập toàn thập mỹ.
Mà cô ấy coi trọng sự nghiệp, cô giao con cho ba mẹ, để Quý Trường Tranh một mình ở Cáp Nhĩ Tân, một mình cô ở bên ngoài dốc sức làm việc.
Thẩm Mỹ Vân không biết có đúng hay không: "Đó là bởi vì chị trọng gia đình."
Cô ấy cũng từng làm ăn, đến chỗ Kim Lục Tử lấy hàng bán, nhưng bán một năm rưỡi lập tức kiên trì không nổi nữa, thật sự là chuyện vụn vặt trong nhà nhiều lắm, căn bản không để ý tới chuyện này.
Cô bỏ qua một số thứ, lúc này mới có được sự nghiệp.
Triệu Xuân Lan sửa lại: "Chị cảm thấy không phải. Là em thì có thể đạt tới trình độ này, nhưng không phải mỗi người đều có thể đạt tới trình độ của em." Triệu Xuân Lan: "Cũng không phải, chị từ bỏ sự nghiệp, nhưng là gia đình -"
Cô ấy nhìn thoáng qua con trai lớn Chu Thanh Tùng, trước kia cảm thấy con trai là đối tượng mà cô ấy tự hào, là niềm tự hào mà cô âyd đã hy sinh nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng chưa chắc như thế.
Nhận thấy được ánh mắt mịt mờ của mẹ, Chu Thanh Tùng cúi đầu, không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn chén trà lúa mạch bên trong.
Cũng may cũng không yên tĩnh bao lâu.
Tào Chí Phương lập tức bưng đồ ăn tới: "Thịt hun khói, thịt băm tương Bắc Kinh, ăn hai cái này trước, đồ ăn còn lại cũng rất nhanh. Thầy Lỗ nghe nói là bạn của cô, cho nên hôm nay cố ý tự mình xuống bếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận