[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1765: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 4

Chương 1765: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 4Chương 1765: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 4
Kết quả bị Diêu Chí Anh trực tiếp đẩy cửa đi vào trông thấy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Diêu Chí Anh: "..."
Trong sân nhà, Kim Lục Tử chỉ mặc một cái quần cộc, cả người để trần, vai rộng eo thon, chân dài như hai mét tám.
Điều đáng chú ý là phần lông trước ngực cậu ta cực kì nhiều!
Kim Lục Tử cũng không ngờ Diêu Chí Anh lại quay lại. Bàn tay đang đổ nước từ trên đầu xuống dừng lại, cậu ta bình tĩnh nói: "Xem đủ chưa?"
Mặt Diêu Chí Anh lập tức ửng hồng.
Cô ấy chưa bao giờ biết của anh Lục lại lớn tới vậy!
"Anh Lục, là vậy, chị Mỹ Vân gọi điện cho em bảo anh tới phố Thiên Tân ở thành phố Mạc Hà..."
Cô ấy theo bản năng quay mặt qua chỗ khác, ấp úng nói: "Em không thấy, em không thấy gì hết."
Thái độ cực kì bình tĩnh. Dĩ nhiên nếu vành tai cậu ta không đỏ thì có lẽ sẽ giả vờ giống hơn.
Kim Lục Tử không nói gì, quay người mặc lại quân áo: "Được rồi, xoay qua đây đi, có thể nói rồi."
Rất có dáng vẻ lạy ông tôi ở bụi này.
Sau khi nghe đối phương nói vậy, Diêu Chí Anh mới xoay người. Cô ấy hết nhìn trời, nhìn đất lại nhìn mũi chân, nhưng nhất quyết không nhìn Kim Lục Tử.
Tới cả dây quần cũng không che đi được!
Diêu Chí Anh xoay người rời đi.
Kim Lục Tử có chút bất ngờ. Cậu ta không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại mau chóng lấy hàng ra như vậy, dù sao thì bọn họ mới tách ra sáng nay.
"Được, anh biết rồi."
"Chị ấy còn nói phải nhanh chút."
Rõ ràng cô ấy không nói gì nhưng dường như Kim Lục Tử lại nghe thấy cô ấy đang nói chuyện.
Diêu Chí Anh quay đầu nhìn cậu ta. Ánh mặt trời chiếu rọi khiến đôi mắt cô sáng rực như những vì sao sáng trên bầu trời.
"Xảy ra chuyện gì?"
Kim Lục Tử đột nhiên kêu lên một tiếng: "Chí Anh."
Kim Lục Tử hơi dừng lại, rũ mắt xuống: "Không có gì."
Diêu Chí Anh cảm thấy Kim Lục Tử thật kỳ lạ, nhưng lại không biết kì lạ như nào nên cô ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đáng tiếc, Kim Lục Tử đã cúi đầu, cô ấy không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương.
Một tháng trả cô ấy mười lăm đồng tiền lương.
Diêu Chí Anh phải tiếp quản hết mọi thứ trong khu nhà này, dĩ nhiên Kim Lục Tử cũng không bạc đãi cô ấy.
"Trong nồi có mì lạnh do em làm, anh nhớ ăn. Ăn xong phải uống thêm một chén chè đậu xanh để giải nhiệt."
Kim Lục Tử hơi hoảng hốt: "Ừm, anh biết rồi, cảm ơn em."
Diêu Chí Anh cảm thấy rất khó hiểu. Cô ấy nhìn Kim Lục Tử một lúc rồi mới nói: "Vậy anh Lục, em đi đây."
Diêu Chí Anh thở dài rồi vội vàng rời đi. Nhưng sau khi bước xuống cầu thang, cô ấy sờ lên mặt mình: "Sao lại nóng như vậy?"
Rất nóng.
Cô ấy cố xua đuổi những suy nghĩ linh tinh ở trong đầu, nhưng hình ảnh cứ nảy mầm như rễ cây quanh quẩn mãi trong tâm trí cô ấy. Đặc biệt là hình ảnh Kim Lục Tử tắm rửa không mặc áo kia.
Cơ thể đàn ông cường tráng, lực lưỡng, dài nhưng cũng lộ ra vài phần văn nhã và khôn khéo.
Đây là hình ảnh mà các thành viên trong đội sản xuất bọn họ chưa bao giờ thấy.
Diêu Chí Anh cũng không biết lúc cô ấy nhớ lại cảnh tượng đó, trái tim cô ấy cũng đã lỡ một nhịp.
Cô ấy xoa khuôn mặt nóng bừng, khẽ nói: "Nhất định là mình bị bệnh rồi."
Nếu không, nhiệt độ trên mặt sao lại không giảm xuống.
*
Ở thành phố Mạc Hà, Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên đi dạo xung quanh. Cô không xác định được khi nào Kim Lục Tử sẽ tới nên chỉ đành tìm một căn nhà gần nhà khách để ở tạm.
Vị trí cô tìm vô cùng tốt. Từ cửa sổ nhìn nghiêng qua có thể thấy được một góc căn nhà, nhưng có hơi xa, không thấy rõ.
Thẩm Mỹ Vân viết một lá thư dán trên cửa nhà khách chỗ mình ở.
Để khi Kim Lục Tử tới có thể nhìn thấy. Cô và Miên Miên ở trong phòng nghỉ ngơi sẽ không tiện liên hệ.
Thẩm Mỹ Vân càng nhớ cái điện thoại của đời sau, lúc nào chỗ nào cũng có thể liên lạc được, không như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận