[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1240: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 7

Chương 1240: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 7Chương 1240: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 7
Thẩm Mỹ Vân mua một túi bột Phú Cường nặng mười cân, mua thêm một túi gạo trắng mịn.
Lúc về, người bán kẹo vẫn còn nhiều.
Thẩm Mỹ Vân hít sâu, chen chúc vào đám đông: "Tôi muốn hai cân kẹo hoa quả, một cân đậu phộng đường, một cân kẹo sữa."
Vừa dứt lời, người còn đang cướp kẹo đằng trước nháy mắt im thin thít.
Mọi người toàn mua hai lạng, nửa cân.
Lần đầu tiên gặp phải người mua mấy cân kẹo.
Thấy ai cũng nhìn mình, đến cả nhân viên bán hàng cũng vậy, Thẩm Mỹ Vân: "Không bán à?”
“Tôi có vé đường do quân đội phát."
"Tổng cộng bảy đồng ba xu."
Nhân viên bán hàng kia nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, đúng thật.
"Được rồi." Nhân viên bán hàng mặt lạnh như tiền hiếm khi mềm mỏng hơn, bắt đầu cân kẹo.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Cô là vợ quân nhân?”
Động tác của cô ấy rất thuần thục, thoắt cái đã cân xong bốn loại kẹo, cẩn thận bỏ từng loại vào túi bốn cái túi giấy khác nhau rồi đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Một tấm vé màu sắc rực rỡ được đưa qua: "Không tin thì cô kiểm tra đi."
Về cơ bản đều đắt hơn ngày thường một chút, nhưng hết cách, Tết phải ăn kẹo, đây là tập tục truyền thống.
Mà kẹo lạc cũng không nhiều, luôn là một cân 1 đồng 5 xu. Keo trái cây chỉ một cân 1 đồng.
Trong đó, kẹo sữa thỏ trắng đắt nhất, bình thường bán một cân 1 đồng 5 xu, cuối năm kẹo khan hiếm thì bán một cân 1 đồng 8 xu.
Mọi người vô thức nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, vẫn đắt quá, nói không chừng cô cũng sẽ trả lại một ít.
Bảy đồng bằng mười ngày lương nhà họ.
Ai nỡ chứ.
Những người mua kẹo xung quanh nghe được cái giá đều hít sâu một hơi.
Kết quả là không.
Dựa theo cách lúc nấy, mua thêm ba cân hạt dưa, hai cân đậu phộng.
"Vị kế tiếp."
Đối phương đếm xong rồi cất đi.
"Đồng chí, tổng cộng bảy đồng ba, cô đếm lại xem."
Thẩm Mỹ Vân bỏ bốn túi kẹo vào túi lưới rồi qua hàng bán hạt dưa sát vách.
Thẩm Mỹ Vân lạnh nhạt móc bảy đồng tiền rồi đào thêm ba xu trong túi áo ra, đưa cho cô ấy.
Hàng Tết coi như đủ rồi.
Quay đầu lại thấy có hàng bán thịt heo, cả gian trống rỗng, chỉ có một đồng chí bán thịt heo đang mài dao.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Đồng chí, khi nào thì có thịt heo?"
Đồng chí bán thịt heo lắc đầu: "Tôi cũng không biết, khi nào giao hàng thì khi ấy tôi nhận."
Thẩm Mỹ Vân ngầm hiểu.
Sau khi tạm biệt đối phương, cô lại mua một bó hành tây xong mới quay đầu đi tìm Trần Thu Hà. Trân Thu Hà còn đang nói chuyện với bà dì.
Thấy Mỹ Vân đi tới, bà ấy cười nói: "Không nói với cô nữa, con gái tôi đã mua đồ về rồi."
Cô vừa chào hỏi, bà dì kia thuận thế nhìn sang, thấy Thẩm Mỹ Vân xách bao lớn bao nhỏ thì kinh ngạc nói: "Con gái cô mua nhiều hàng tết vậy à?"
Trong túi lưới căng phồng hình như còn có một túi bột Phú Cường và gạo?
Tuy nhìn không rõ lắm nhưng cái túi kia quả thật hơi quen mắt. .
Là loại mà bình thường họ không dám xì tiền ra mua.
Trần Thu Hà cười nói: "Đúng vậy, tôi không cho nó mua, nó cứ một hai phải mua, tôi cũng hết cách."
"Đứa nhỏ này không nghe lời."
Nghe giọng điệu này, rõ ràng là khiêm tốn, nhưng Thẩm Mỹ Vân vẫn nghe ra vẻ khoe khoang.
Có lẽ người mẹ nào trên đời cũng vậy, dù là phần tử trí thức cao cấp như Trần Thu Hà cũng không tránh được.
Bà dì kia nghe thế thì không khỏi hâm mộ: "Đây đâu phải là không nghe lời, con bé rõ ràng là hiếu thảo."
"Cô nhìn kẹo này, bột Phú Cường này, rồi gạo trắng, ai nỡ bỏ tiên ra mua?"
"Chỉ khi con gái làm xưởng trưởng, nó có bản lĩnh, kiếm ra tiền, mới nỡ mua thôi."
Trần Thu Hà mát lòng mát dạ, lâng lâng ngây ngất.
Bà ấy gật đầu: "Đứa nhỏ nhà tôi chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá hiếu thảo, tôi nói cũng không nghe."
Tới rồi!
Thẩm Mỹ Vân nghe không nổi nữa: "Mẹ!"
Cô hô lên. Trần Thu Hà lập tức xua tay: "Không nói với cô nữa, con gái tôi kêu tôi về." "Nó không nhấc nổi, tôi phải xách phụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận