[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 72: Ngày Thứ Mười Xuyên Không 9

Chương 72: Ngày Thứ Mười Xuyên Không 9Chương 72: Ngày Thứ Mười Xuyên Không 9
Nhìn mặt người này có chút quen, có người ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh là cán bộ Triệu ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên phải không?”
Cán bộ Triệu khoát tay: "Tôi thì có là gì chứ?”
Anh ta nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân nói: "Đồng chí Thẩm, cô quên tôi rồi à?"
"Lần trước chúng ta còn chạm mặt ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên."
"Sau đó tôi còn đuổi theo cô, bảo cô về nhà chờ tôi đó."
Thẩm Mỹ Vân dĩ nhiên không quên cán bộ Triệu. Nhớ tới lời nói của đối phương, cô gật đầu: "Tôi biết."
"Vậy là tốt rồi."
Cán bộ Triệu vừa định lấy thư phê duyệt xuống nông thôn ra đã bị người cắt ngang.
Ban nãy Thẩm Mỹ Vân là người đầu tiên.
Trên mặt mẹ Hứa có vài phần khó tin, cảm thấy đối phương đang gạt người nên giọng điệu có phần hùng hổ.
Đừng tưởng anh ta không nhìn ra, dù trời có tối cũng không che được vẻ mặt không vui của đối phương.
"Không phải chứ, tôi tìm đồng chí Thẩm Mỹ Vân còn phải thông báo với bà à? Chỗ này là nhà bà mở à?"
Cán bộ Triệu ngẩn người. Anh ta sờ trán, bình tĩnh trả lời một câu.
Nói thật, mấy năm qua mẹ Hứa luôn được người ta nịnh hót, bị chửi như vậy.
"Anh nói anh tới tìm Thẩm Mỹ Vân làm gì?"
"Cậu có biết tôi là. ."
Đêm nay coi như bà ta tự bê đá đập vào chân mình.
"Cậu..." Mẹ Hứa bị chọc tức xém chút thở không thông: "Cậu làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên?"
Cán bộ Triệu là người thứ hai.
Lời nói này, đừng nói là Thẩm Mỹ Vân, ngay cả cán bộ Triệu cũng bị chọc giận.
"Đừng nói đây là biện pháp của cô đó? Tới Văn phòng Giáo dục Thanh niên tìm đồng chí Tiểu Triệu nhờ thông đồng với cô để giữ thể diện à?"
"Tôi nói cho cô biết, dù cô có quen người làm ở Văn phòng Giáo dục Thanh niên cũng không được. Tôi nói rôi, Văn phòng Giáo dục Thanh niên tuyệt đối sẽ không nhận cô, để cô xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đâu!"
Hai chữ là ai còn chưa nói, mẹ Hứa đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc nói.
Anh ta lập tức lấy một tờ đơn phê duyệt trong lòng ngực ra đặt ngay trước mặt bà 1a.
Mẹ Hứa như gà mái gà bị bóp cổ, nghẹn một lúc lâu mới bật ra câu: "Không có khả năng."
"Nay phê chuẩn đồng chí Thẩm Mỹ Vân xuống nông thôn làm thanh niên trí thức ở đại đội Hắc Tỉnh."
"Không nhìn thấy à? Để tôi đọc cho bà nghe."
Tối lửa tắt đèn, dù nhà họ Thẩm có bật đèn thì vẫn có quá nhiều người ở cửa nên không nhìn thấy rõ chữ.
Còn chưa nói xong.
"Vậy bà cần mở to hai mắt ra nhìn xem đây là cái gì?"
"Trước không nói tới gốc gác Thẩm Mỹ Vân có vấn đề, chỉ nói cô ta còn mang theo một đứa con, cái này không phù hợp với tiêu chuẩn."
"Có phù hợp tiêu chuẩn hay không có chế độ, quy tắc của Văn phòng Giáo dục Thanh niên chúng ta lo, không mượn bà nhọc lòng.”
Cán bộ Triệu nói xong bèn đưa đơn phê chuẩn cho Thẩm Mỹ Vân. "Cô nhìn đi..."
Tất cả mọi người đều giống nhau, trước thì trào phúng, sau thì lại cung kính vài phần.
Thẩm Mỹ Vân vừa muốn nhận lấy, mẹ Hứa đã giật lại, nhìn chằm chằm tờ đơn kia. Nhìn xong, bà ta trợn tròn mắt.
"Nói đi, Thẩm Mỹ Vân! Có phải cô tặng quà hối lộ người của Văn phòng Giáo dục Thanh niên đúng không?”
Lời còn chưa nói xong.
Chủ nhiệm Lâm đã đem cờ khen thường vào, sắc mặt cực kì khó coi.
"Đồng chí này, bà phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình. Trên dưới Văn phòng Giáo dục Thanh niên chưa bao giờ nhận một phần quà của đồng chí Thẩm Mỹ Vân."
"Không nhận quà, vậy sao các người lại nhận lấy củ khoai phỏng tay như Thẩm Mỹ Vân?"
Mẹ hứa không nhịn được tức giận nói. Bọn họ thật sự nhận Thẩm Mỹ Vân à.
Vậy không phải cô con dâu của bà ta chưa tới miệng đã bay đi rồi sao?
Chủ nhiệm Lâm nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Văn phòng Giáo dục Thanh niên làm việc còn phải giải thích với bà?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận