[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1412: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 5

Chương 1412: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 5Chương 1412: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 5
Cuối cùng do dự một lát, thấy Trần Viễn đã đi xa, cô ta lại đuổi theo: "Có phải tôi gây phiền phức cho anh rồi không?"
"Hay là tôi đi với anh, có vấn đề gì chúng ta cùng gánh vác."
Không liên quan gì đến đối phương.
Hiếm thấy Trần Viễn mỉm cười, dường như đang an ủi cô ta: "Không có."
"Chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ quay lại."
Thấy giọng điệu anh ấy quả quyết như vậy, Tống Ngọc Thư thở phào một hơi.
Chờ Trần Viễn đi rồi, cô ta nhìn tuyết rơi trắng xóa xung quanh, giơ tay đón một ít tuyết rơi, nhỏ giọng thì thâm: "Cược một lần!"
"Có lẽ mình không chọn sai người nhỉ."
Ba người gần như tụ tập với nhau.
Tống Ngọc Thư thích Trần Viễn!
Một đường không nói gì.
*
Chuyện này cô ta không phủ nhận, cô ta đã bước chín mươi chín bước, còn lại một bước cuối cùng đành phải xem Trần Viễn rồi.
Trần Viễn trực tiếp đến phòng làm việc, anh ấy vừa bước vào, chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn đều ngồi đó, thậm chí lão lãnh đạo Trương cũng ở đây.
Cô ta không biết có đúng hay không, nhưng lại muốn đánh cược một lần.
Là chính ủy Từ, bình thường anh ấy rất ít khi nói chuyện, nhưng khi chuyện Tống Ngọc Thư xảy ra ở nhà ăn, chuyện đầu tiên anh ấy làm là tìm Trần Viễn.
"Ừm."
"Ngồi đi." Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Viễn hơi giật mình, trên mặt lại bất động như núi: "Chính ủy, chỉ đạo viên, các anh tìm tôi."
"Chuyện ở nhà ăn, cậu cũng biết?"
"Biết chúng tôi tìm cậu có chuyện gì không?"
Trần Viễn gật đầu.
Trần Viễn đáp lời, yên lặng lấy cái ghế mở ra rồi ngồi xuống.
Trần Viễn suy nghĩ: "Biết."
Như vậy là quan hệ nam nữ bình thường thì không tồn tại vấn đề tác phong nam nữ rồi.
Mấy người trong phòng liếc mắt nhìn nhau: "Xác định?"
Câu này vừa thốt ra.
Trần Viễn: "Cưới cô ấy."
Đương nhiên, trước khi Trân Viễn đến, bọn họ đã thương lượng được một biện pháp, kết quả tốt nhất là Trần Viễn cưới Tống Ngọc Thư.
"Chuyển này ảnh hưởng rất không tốt đến bên ngoài, thậm chí còn liên quan đến vấn đề tác phong nam nữ, cậu nghĩ gì thế?"
Nhưng chuyện này cần một tiền đề, chính là cần Trần Viễn đồng ý.
Theo bọn họ điều tra được thì Trần Viễn và Tống Ngọc Thư chỉ mới gặp lần đầu vào mấy ngày trước, hơn nữa ban đầu, Tống Ngọc Thư là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần.
Tóm lại, chuyện trong đó rất phức tạp.
Vốn dĩ, trước khi Trần Viễn đến, bọn họ dự định khuyên nhủ cậu ấy, nhưng chẳng ngờ tới cậu ấy thế mà nhanh chóng ra quyết định.
"Không miễn cưỡng chứ?"
Đại đoàn trưởng Trương vẫn ngồi bên cạnh quan sát đột nhiên hỏi một câu. Trần Viễn trả lời: "Tự nguyện."
Đơn giản.
Được!
Nghe câu này, đại đoàn trưởng Trương ha ha cười lớn: "Tiểu Trần à Tiểu Trần, tôi thấy cậu đây là mưu tính từ trước thì có!"
"Cậu cũng thích đồng chí Tống Ngọc Thư người ta có phải không?"
Trần Viễn cười, cũng không phủ nhận, chuyện đến nước này, nếu muốn giải quyết danh dự của Tống Ngọc Thư, thì cách tốt nhất là đẩy hết mọi chuyện lên người anh ấy.
Anh ấy gật đầu: "Chuyện lần này tôi và Ngọc Thư gây ra làm phiên đến mọi người rồi, sau khi về, chúng tôi nhất định sẽ kiểm điểm thật tốt."
Chính ủy Từ thấy thái độ anh ấy như thế, giọng điệu cũng hòa hoãn lại.
"Là chuyện vui, vậy tôi chúc phúc hai người trước." Nhưng, giọng điệu thay đổi: "Cậu phải viết báo cáo kết hôn trước."
Viết báo cáo kết hôn xong, rồi qua quy trình xét duyệt, rồi còn điều tra, những thứ này đều cần thời gian.
Trần Viễn gật đầu, sau đó đứng dậy, khí thế mạnh mẽ: "Tôi quay về viết báo cáo kết hôn."
"Đến lúc đó mời mọi người ăn kẹo mừng."
Chờ Trần Viễn rời đi.
Đại đoàn trưởng Trương cầm bình trà, uống một ngụm trà nóng, chỉ cảm thấy ngụm nước nóng từ cổ họng trôi tuột xuống bụng, cả người đều nóng lên.
Ông ấy mới chầm chậm nói: "Vợ tôi còn dự định giới thiệu Trần Viễn cho cháu bà ấy"
Trần Viễn mới đầu ba mươi đã ngồi lên chức đội trưởng, trong bộ đội có thể nói là tiền đồ không thể đo lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận