[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 949: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 8

Chương 949: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 8Chương 949: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 8
Càng đủ cho người trong nhà ăn cơm khám bệnh xa nhà.
Không khí lập tức trở nên bi thống.
"Lúa mì cắt không hết, căn bản là cắt không hết."
"Chủ yếu là đêm qua quá đột ngột, cho dù là nhanh đuổi chậm đuổi, vẫn còn có một phần nhỏ chưa cắt xong."
Bí thư xoa xoa khuôn mặt nhăn nheo: "Người còn là được."
Thiên tai này ai cũng tránh không khỏi, không có biện pháp nào, chỉ cần người còn, cùng lắm thì sang năm làm nhiều loại một chút.
Đó là thực tế.
"Mọi người đã đến đầy đủ chưa?"
"Mọi người đã đến đông đủ chưa?"
"Vậy là được, đủ người là được."
Không cần ông ấy nói, các chiến sĩ bên cạnh lập tức cầm xẻng đi theo bận rộn.
Mới có chút người đến đây mà cửa hang động này đã tăng cao một chút.
Bí thư chi bộ thở dài, đứng ở cửa hang động nhìn mưa to xối xả bên ngoài, đất vàng cọ rửa mặt đất đều chảy theo.
Bên kia, Quý Trường Tranh đang kiểm kê nhân số, lúc kiểm kê sắp xong, anh nhíu mày lôi kéo bí thư chỉ bộ tới.
Ông ấy vừa hỏi, mọi người nhao nhao gật đầu.
Bí thư chỉ bộ sửng sốt: "Sao có thể?"
Ông ấy quen thuộc với Quý Trường Tranh hơn, cho nên bảo Quý Trường Tranh đi xem ruộng lúa mì, còn ông ấy trở về triệu tập người từng nhà.
"Sao lại thiếu ba người?" Bí thư chi bộ đáp một tiếng: "Đến rồi."
"Trần Cường, bà cụ nhà cậu đâu?"
Là người sinh ra và lớn lên trong đại đội, ông ấy chỉ vừa đếm đầu người hang động lập tức biết thiếu ai.
"Trân Tam, ông cậu đâu?"
Quả nhiên, ông ấy lại điếm nhân số một lần nữa: "Thực sự thiếu ba người."
"Còn cả Trần Ngũ, bác tư của cậu đâu?"
"Cũng giống như vậy."
Anh tôi vừa nói xong, bí thư chỉ bộ cũng hút xong một điếu thuốc: "Tôi thấy cậu thật sự là có vấn đề, ông ấy muốn trở về, cậu cũng để cho ông ấy trở về sao? Quay lại để chết hả?"
Bí thư chi bộ sốt ruột, lấy một điếu thuốc lá ra hút, cả người như chết lặng, Trần Tam mới rầu rĩ mở miệng: "Ông nội tôi nói đó là gốc rễ của Trần gia, gốc rễ ở người, gốc rễ không ở người sẽ không còn. Ông ấy trở về trông coi rễ rồi."
"Có ý gì?"
Nói xong, lại nhìn hai người bên cạnh: “Các cậu thì sao?”
Ông ấy vừa nói, mọi người nhất thời an tĩnh lại, mấy người bị bí thư chi bộ điểm danh kia, cũng không mở miệng.
Chuyện này...
Bí thư chi bộ than một tiếng, nóng nảy gãi gãi tóc thưa thớt: "Vậy phải làm sao bây giờ?”
Quý Trường Tranh nhìn mưa to bên ngoài một lát, màn mưa đã thành rèm, anh trâm mặc một lát, chợt gọi hai người.
"Đi xuống cùng tôi."
Anh vừa lên tiếng, đã có hai người đến.
"Thế nhưng, tôi còn cần một người dẫn đường quen thuộc với đại đội này." Bọn họ dù sao cũng là người từ bên ngoài tới, không có khả năng lục soát từng nhà từng nhà.
"Để kế toán Trần đi cùng các cháu."
Bí thư chi bộ suy nghĩ một chút, chỉ vào kế toán Trần: "Cậu đi xem, mặc kệ có được hay không, trước tiên phải về đã."
"Các cậu cũng vậy."
Lời này là nói với đám người để người thân ở lại kia, nói xong, bọn họ còn có chút chột dạ, cúi đầu với ba người Quý Trường Tranh.
"Xin lỗi, đã gây phiền toái cho mọi người rồi."
Anh vốn tưởng rằng mọi người đều đã được an toàn, tuyệt đối không nghĩ tới, lại còn có người một mình lại lén chạy về.
Đây quả thực chính là làm bậy!
Quý Trường Tranh lắc đầu, anh vừa muốn rời đi, kết quả lại bị Thẩm Mỹ Vân gọi lại.
"Chờ một chút."
Cô lấy mấy cái áo mưa ra, đưa cho bọn họ: "Mặc đi."
Chuyện này...
Mọi người thuận thế nhìn qua, áo mưa Thẩm Mỹ Vân cầm là áo mưa cao su trong thành kia.
Là áo mưa dạng dài, có thể che chở toàn thân từ đầu đến chân.
Điều này làm cho Quý Trường Tranh bất ngờ, anh cúi đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân một lát, từ khi đi tới đại đội đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vợ mình.
Ánh mắt dịu dàng hiện lên tình yêu, gần như muốn dìm chết người ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận