[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1125: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 4

Chương 1125: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 4Chương 1125: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 4
Thẩm Mỹ Vân ngây người: "Vậy gọi cả cậu đến đây, dù sao dựa theo chức vị hiện tại của anh trai, nhận cậu vào bộ đội dưỡng lão, cũng không phải không được."
Cho dù Trần Viễn còn chưa kết hôn, nhưng nếu anh ấy muốn mời người nhà đến bộ đội, vẫn có một ngàn phần trăm thành công.
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Không được."
"Chúng ta ở đại đội Tiền Tiến như bây giờ cũng được rồi."
Không cần thiết gây thêm phiền phức cho con gái.
Thẩm Mỹ Vân không quá muốn nói chuyện.
Cũng may Miên Miên đang ở trong nhà họ Chu, dường như nghe thấy tiếng của Thẩm Mỹ Vân, cô bé vốn ở trong sân ngồi trên cối xay chơi đùa, lập tức dựng hai lỗ tai lên.
"Mẹ chị tới."
Thẩm Hoài Sơn cũng thuận thế ôm Miên Miên: "Có nhớ ông ngoại không?”
Quả nhiên...
"Ông ngoại ơi? Ông ngoại đến rồi ạ?"
Lúc nhìn đến Thẩm Hoài Sơn, Miên Miên còn tưởng mình nhìn lầm, cô bé dụi dụi hai mắt của mình: "Ông ngoại?"
Ở ngoài sân nhà họ Chu, hai người Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn đến đây đón cô bé.
Cô bé hưng phấn như một con bướm hoa, lập tức nhào lên trên người Thẩm Hoài Sơn.
Cô bé nhảy xuống cối xay rồi chạy ra ngoài.
Vừa hô xong, Thẩm Hoài Sơn ôm Miên Miên nhìn qua, Nhị Nhạc phơi nắng cả một mùa hè, đen như một quả bóng than. Miên Miên vô cùng kích động.
Mà Nhị Nhạc đi theo đằng sau Miên Miên, thăm dò nhìn sang: "Ông ngoại ạ?"
"Nhớ ạ, rất rất nhới"
"Vậy chị Miên Miên thật là hạnh phúc, có một ông ngoại tốt như ông."
Vừa nói xong, ánh mắt Nhị Nhạc sáng lên: "Ông là ông ngoại của chị Miên Miên ạ?"
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng: "Là ông đây."
Nếu không phải vì hàm răng rất trắng, nói thật thì rất khó nhìn đến cậu bé ở dưới ánh trăng, nhưng Thẩm Hoài Sơn vẫn rất trịnh trọng gọi: "Chào buổi tối, cậu bạn nhỏ."
Vừa nói xong, Thẩm Mỹ Vân cùng Thẩm Hoài Sơn đều không nhịn được nhìn sang.
Nói ngọt thì được kẹo, chỉ bằng điều này, cũng đủ để cậu bé kiếm ăn ở bất cứ nơi nào.
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nhìn Nhị Nhạc một lát, trời quá tối, nhìn không ra cái gì, nhưng đến lúc trên đường trở về.
Hơn nữa còn không lộ chút dấu vết.
Một câu nói khen hai người.
Ông ấy nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đứa bé kia trong tương lai sẽ có thành tựu không thấp."
Người ta nói, nhìn ba tuổi biết lúc già, EQ của đứa bé Nhị Nhạc này, quả thật không phải cao bình thường.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "EQ của Nhị Nhạc rất cao, nhưng chưa tới lúc thì không thể nói chắc được."
Bé trai chỉ biết ăn nói thôi cũng không được, có thể thành công hay không vẫn phải xem thành tựu tương lai ra sao.
Chờ lúc về đến nhà, Quý Trường Tranh đã nấu cơm xong, không tính là bữa tiệc lớn, nhưng cũng tuyệt đối không kém, toàn bộ ba món ăn một món canh đều đã bưng lên bàn. Chẳng qua, trước lúc ăn cơm, Thẩm Hoài Sơn cầm quà đã mua ra.
Một phần giao cho Thẩm Mỹ Vân, một phần giao cho Miên Miên.
"Nhìn thử xem?"
Thẩm Mỹ Vân mở ra nhìn thấy dây cột tóc màu đỏ kia, cô không nhịn được nở nụ cười: 'Ba, con không còn là con nít nữa."
Trước kia lúc Thẩm Hoài Sơn ra ngoài, cũng rất thích mua các loại dây cột tóc về cho cô.
Thẩm Hoài Sơn: "Vậy thì có sao? Con gái nhà ai mang dây cột tóc đỏ cũng đẹp."
Ông ấy cầm lấy sợi dây, cột tóc đuôi ngựa cho Thẩm Mỹ Vân, dùng chính sợi dây cột tóc màu đỏ kia.
"Con xem, không phải rất đẹp sao?"
Mỹ Vân nhà ông ấy vốn đã xinh đẹp, sau khi mang dây cột tóc màu đỏ lên, càng tươi đẹp hút mắt.
Miên Miên ở bên cạnh kiễng mũi chân: "Ông ngoại ơi, còn con thì sao?"
Cô bé đưa kẹp tóc hình con bướm của mình sang.
Thẩm Hoài Sơn cứ theo lẽ thường, gắn kẹp tóc con bướm lên mái tóc của Miên Miên, quả là phấn điêu ngọc mài.
Miên Miên tạo dáng, lại hỏi ông ấy và Thẩm Mỹ Vân: "Con có đẹp không ạ?"
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được nở nụ cười: "Đẹp."
Thẩm Hoài Sơn cũng nói vậy.
Miên Miên lại chạy tới phòng bếp, đi hỏi Quý Trường Tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận