[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 688: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 4

Chương 688: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 4Chương 688: Ngày Thứ Bảy Mươi Hai Xuyên Không 4
Mẹ, con thấy rằng nếu kết hôn, thì Trường Tranh là đối tượng kết hôn tốt nhất của con, ngoài anh ấy ra, con cũng không gặp được người nào đối xử với con tốt hơn anh ấy"
Thẩm Mỹ Vân có thể trả lời rất rõ ràng, Quý Trường Tranh là người đối xử với cô tốt nhất ngoài ba mẹ cô.
Kiếp người thực ra có thể đạt đến mức này. Cuộc sống đã được coi là viên mãn. Là viên mãn thực sự.
Ba mẹ yêu thương, chồng chu đáo yêu thương, con cái ngoan ngoãn, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nghe được lời này, nhìn thấy nụ cười trên mặt con gái.
Trần Thu Hà nhẹ nhàng thở phào, điều này cũng khiến bà ấy cảm thấy việc mình thúc giục con gái kết hôn lúc đó không phải là một sai lâm.
Bà ấy nói: "Vậy thì tốt."
Ngoài cửa, Quý Trường Tranh đưa đồ cho Thẩm Hoài Sơn, vốn định vào bếp xem tình hình.
Nghe thấy tiếng hô, Quý Trường Tranh gần như giây sau đã chạy đến bếp, đương nhiên nếu không tiện đi vào thì có lẽ anh đã vào từ trước rồi.
Anh không ngờ Mỹ Vân đánh giá anh cao như vậy, điều này khiến Quý Trường Tranh hơi bất ngờ, nhưng lại có chút thỏa mãn.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng xào ba món ăn, sau đó lại múc canh cá chua ở nồi bên cạnh vào chậu tráng men.
Điều này khiến tâm trạng của Quý Trường Tranh cũng vui vẻ hơn nhiều, anh đứng xem một lúc, sau đó mỉm cười, không làm phiền hai mẹ con trò chuyện. Mà lặng lẽ đi ra ngoài, đến nhà chính trò chuyện với Thẩm Hoài Sơn.
Anh nghĩ, mình ở trong lòng Mỹ Vân, hẳn là đạt tiêu chuẩn chứ? Hay nói đúng hơn là vừa ý.
Sau đó cô hô lên về phía nhà chính: "Quý Trường Tranh, ra bưng cơm đi."
Không ngờ lại nghe thấy câu trả lời này của họ.
Con trai ruột và con rể khác nhau rất lớn.
Thẩm Mỹ Vân liếc mắt nhìn Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh hiểu ý, cầm lấy một đĩa cá chua rồi nói theo.
"Mẹ, mẹ khách sáo quá rồi, lúc kết hôn mẹ đã nói sẽ coi con như con trai ruột mà sai sử rồi mà."
Thấy Thẩm Mỹ Vân thản nhiên sai khiến Quý Trường Tranh, Trần Thu Hà nói nhỏ: "Có ai lại để con rể về nhà làm việc chứ?"
Thẩm Mỹ Vân cười ha hả: "Con thấy cha con không làm được chuyện xấu hổ như thế."
Chỉ một câu nói đã khiến Trần Thu Hà vui mừng cười toe toét: "Được rồi, được rồi, coi con như con trai ruột."
Nhân lúc Quý Trường Tranh đi lên nhà chính, Trần Thu Hà bưng đĩa thức ăn nói nhỏ với Thẩm Mỹ Vân: "Trường Tranh không tệ, có phong thái của cha con ngày trước."
Được rồi.
Là chuyện như thế, nhưng có thể nói như vậy không?
Ở nhà cô có thể như một đứa trẻ, nhưng trong gia đình mới đó, cô chính là trụ cột của cả nhà.
Dù sao thì con cái cũng phải lớn lên, cũng phải lập gia đình, kết hôn.
Chút phức tạp trong lòng Trần Thu Hà cũng biến mất không thấy đâu.
Nhìn đứa con gái vẫn giống như trẻ con.
Sau khi lập gia đình, dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình.
Trần Thu Hà dùng tay không vỗ nhẹ vào người Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cũng không giận mà cười hì hì nói: "Không đau chút nào." Đây là một con đường tất yếu.
Trần Thu Hà cười: "Bây giờ như thế đã là tốt rồi."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Đúng vậy, bây giờ như vậy đã là tốt rồi."
Hai mẹ con nhìn nhau.
Bữa cơm này, Quý Trường Tranh đã dỗ cho người cha vợ Thẩm Hoài Sơn vui vẻ không biết trời đất.
Thậm chí cả người chú ít nói Trân Hà Đường này trong bữa cơm cũng nói nhiều hơn mấy câu.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh khéo léo như vậy, nghe trên bàn ăn toàn là tiếng cười, suy nghĩ một chút hình như cũng không tệ?
*
Buổi chiều, Quý Trường Tranh ở nhà lên núi chặt củi với Trần Hà Đường.
Mùa này chính là thời điểm tích trữ củi đốt, ở Đông Bắc, ở một nơi như Mạc Hà này, cho dù có tích trữ bao nhiêu củi cũng không thấy nhiều.
Huống chỉ bây giờ trong nhà có thêm vài người, mùa đông củi đốt trên giường cũng nhiều hơn mấy chỗ.
Thật sự là không đủ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận