[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2681: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 6

Chương 2681: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 6Chương 2681: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 6
Con hàu bên trong ruộng hàu rất lớn, hấp thụ xi măng giấu trong bùn, trên ngói xi măng, mà ruộng hàu hoang phế, con hàu đã rất nhỏ, hơn nữa còn nối liền với nhau.
Chỉ có thể nói, hàu được nuôi và không được nuôi khác nhau rất lớn.
Nhưng nếu không nhìn kỹ vẫn không dễ phân biệt, chỉ có thể nói liếc mắt nhìn lại, là ruộng bùn nhìn không thấy đầu, có không ít phụ nữ cùng con cái, đều ở trong ruộng vùi đầu khổ cực làm.
Thấy Thẩm Mỹ Vân tò mò nhìn, trưởng thôn Lý giải thích: "Bọn họ là người nuôi hàu, đang chọn hàu lớn."
Nuôi hàu ở Hậu Hải, bởi vì nước biển nông, chất lượng nước tốt, hàu nuôi ra là màu trắng ngà, hơn nữa thịt tươi mới, không có bất kỳ mùi bùn nào.
Bất cứ con hàu sống nào ở đây đều có thể ăn sống.
Trưởng thôn Lý vì muốn thể hiện với bà chủ Thẩm Mỹ Vân này, lúc này ông ấy gọi người lại đây, tặng cho cô một giỏ hàu sống: "Hai người nếm thử trước."
Cái này...
Cô cũng không do dự, nuốt tươi một cái, thịt hàu màu trắng sữa vào miệng mềm mại mịn màng, không mang theo một chút mùi bùn nào, ngược lại còn chưa nếm được mùi vị, cũng đã chui vào dạ dày?
Trưởng thôn Lý không chịu nhận: "Hơn một ngàn mẫu ruộng hàu của chúng tôi đều là chính phủ cho, tôi làm sao có thể thu tiên của cậu. Huống chỉ, cũng chỉ là mấy con hàu mà thôi."
"Cô nếm thử đi, hàu ở Hậu Hải rất ngon."
Rồi nhét tiền vào trong túi trưởng thôn Lý, anh ta cầm một cái móc sắt, thuận thế gõ vỏ ngoài cứng rắn của hàu, lộ ra thịt màu trắng ngà bên trong, cùng với vỏ ngoài đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Tiểu Lương: "Ăn khế trả vàng." Thẩm Mỹ Vân còn có chút chần chờ, lập tức nhìn thấy Tiểu Lương đã ăn một con, quả nhiên bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
Tiểu Lương ngược lại không chần chờ, đưa qua hai hào.
Cái này ở đời sau rất nổi tiếng.
Cô nhớ lại, mang theo chút vị mặn, ăn càng nhiều quả thật rất ngon.
Đúng là hàu Hậu Hải chính tông.
Vị gì đây?
Mục đích của trưởng thôn Lý cũng không phải là để thu tiền, mà là muốn để Thẩm Mỹ Vân mua ruộng hàu của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân cũng dựa theo biện pháp của Tiểu Lương, đưa hai hào.
Trên thực tế cái này đều có nhiều, hai hào cũng đủ mua một giỏ lớn hàu tươi, mà nơi này cũng chỉ có năm sáu cân như vậy.
Thẩm Mỹ Vân lập tức tiếp nếm thử hai con cảm thấy rất không tệ, thấy bọn họ thích, trưởng thôn Lý lập tức làm chủ, cho bọn họ mỗi người đưa một sọt, dự định để cho bọn họ rời đi thì mang đi.
Xem xong ruộng hàu, trên đường về bọn họ vừa đi vừa nói.
Cô vừa dứt lời, trưởng thôn Lý cũng nói theo: "Đúng đúng đúng, cán sự Lương, tôi cũng không hiểu, thế nhưng tôi tin cậu, hay là cậu đến báo giá đi."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi không rõ chuyện định giá đất ở đây lắm, hay là cán sự Lương, anh làm người trung gian, cho chúng tôi giá vừa phải."
Ngược lại Tiểu Lương thay bọn họ ra giá: "Đồng chí Thẩm, cô có thể trả được bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi trưởng thôn Lý, trưởng thôn Lý làm sao hiểu những thứ này? Người ở đây đều là ngư dân già đời đời sống bằng nghề đánh cá, không hiểu thị trường bên ngoài.
Cô mua qua không ít nhà, cũng mua qua không ít đất, nhưng loại ruộng hàu này, cô là lân đầu tiên mua.
"Một mẫu ruộng hào này bán thế nào?"
Lúc trước ông ấy từng nghe qua bên La Hồ người ta, nhà cửa, ruộng đất của không ít người bị người nơi khác mua đi, lúc ấy bọn họ còn hâm mộ.
Nhưng cũng chỉ là hâm mộ, thôn Hậu Hải bọn họ không giống với người ta, người ta ít nhất cũng không gần biển, chỗ bọn họ gần biển, bãi biển và ruộng hàu rộng lớn, cho dù có người mua đất, cũng sẽ không mua góc bên này của bọn họ.
Cho nên trước hôm nay, trưởng thôn Lý chưa bao giờ dám nằm mơ, bọn họ nơi này sẽ bị người mua đi.
Cho tới hôm nay, hoá ra đây không phải là nằm mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận