[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1198: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Hai Xuyên Không 6

Chương 1198: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Hai Xuyên Không 6 Chương 1198: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Hai Xuyên Không 6
Giường lạnh lẽo, lạnh đến mức làm cô giật mình, rất nhanh đã nhận ra hơi sai sai. "Lúc em không ở nhà, ngay cả giường lò anh cũng không đốt?"
Cô xếp bằng ngồi dậy, đi xem Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh đang đốt giường lò, nghe vậy anh thổi một ngụm lửa, chợt ngửa đầu, ánh mắt mang theo vài phần tủi thân: "Lúc em không ở nhà, anh cảm giác trong nhà trống vắng."
"Anh đến ký túc xá ở."
Cái nhà này không có Thẩm Mỹ Vân, đối với Quý Trường Tranh mà nói, sẽ không gọi là nhà.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, nhịn không được từ trên giường lò bò qua bên kia, ôm Quý Trường Tranh một lát, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Anh nha.”
Trong lòng cô mềm nhữn, còn có chút áy náy.
Sau khi anh đột nhiên về nhà, vợ con đều không ở nhà, buổi tối cũng không ai trở vê.
Cô và Miên Miên đi ra ngoài ăn ngon uống say, để Quý Trường Tranh ở nhà một mình trông coi ngôi nhà trống.
Đương nhiên, tâm tư nho nhỏ này không thể để cho Quý Trường Tranh biết.
Nếu có lần sau, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy cô vẫn sẽ làm như vậy?
Haizz.
Quý Trường Tranh bị Thẩm Mỹ Vân ôm, anh cũng không nhúc nhích, thấp giọng nói: "Lần sau trước khi em ra ngoài, nói với anh một tiếng đi."
Khu khụ.
Được!
Quý Trường Tranh trước kia đã quen ở một mình, bây giờ ngược lại không quen. Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhẹ giọng dỗ dành anh: "Sau này anh ở đâu, em ở đó."
Chẳng trách anh thấy cô đơn.
Nghiêm túc mà bàn thật giả, vậy thì không còn ý nghĩa.
Lần này, Thẩm Mỹ Vân không nói lời nào.
Cô chỉ đang dỗ người, sao lại nghiêm túc rồi.
Lời này vừa nói, Quý Trường Tranh ngửa đầu nhìn cô: "Thật sao?"
Quý Trường Tranh lầm bầm nói: "Anh biết ngay, miệng phụ nữ là quỷ gạt người."
Ánh mắt Quý Trường Tranh sâu hơn, thuận thế ngồi lên, trở tay kéo người vào trong ngực mình, cúi đầu hôn xuống.
Môi của cô thật mềm mại, đàn hồi, còn mang theo mùi thơm.
Nước đi này của cô nhất thời khiến Quý Trường Tranh bối rối.
Thẩm Mỹ Vân bẹp một ngụm, hôn lên trán Quý Trường Tranh: "Có muốn biết, em đi thành phố Cáp mang quà gì cho anh không?"
Lực chú ý của anh dừng ở trên môi Thẩm Mỹ Vân, cánh môi màu hồng nhạt, mang theo ánh sáng lấp lánh, cực kỳ giống quả đào tháng năm, mọng nước lại mềm mại.
"Mỹ Vân, trước kia em không như vậy."
Thẩm Mỹ Vân ngây người, giơ tay đẩy anh.
Quý Trường Tranh có chút mất hứng, mơ hồ gọi: "Mỹ Vân."
Ngay cả thanh âm cũng mang theo vài phần khàn khàn.
Nghĩ đến mình đi ra ngoài vài ngày, để Quý Trường Tranh ở nhà.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, quả thật hơi ác, vì thế đáp lại.
Kết quả...
Không thể cứu vãn.
Nửa tiếng sau. Nhìn đống hỗn độn trên giường kia, Thẩm Mỹ Vân tát một cái vào ngực Quý Trường Tranh: "Lần sau anh bán thảm*, nếu em tin, em không phải họ Thẩm."
*Giả vờ đáng thương
Quý Trường Tranh còn chưa ăn no, mang theo một xíu chưa thỏa mãn.
"Em nỡ sao?”
Một câu hỏi khiến Thẩm Mỹ Vân không nói lời nào, yên lặng đi đổi quần áo, Quý Trường Tranh săn sóc đưa quần áo tới, từng chút một mặc vào cho cô.
Thậm chí, ngay cả vớ cũng không bỏ sót.
Có trời mới biết này tiếng đó, Thẩm Mỹ Vân bị lột như lột vỏ trứng gà, kết quả -
Còn Quý Trường Tranh cởi nửa cái quần, thậm chí còn chưa cởi xong.
Cái này thật quá đáng.
Chênh lệch giữa nam nữ sao lại lớn như vậy.
Thấy Thẩm Mỹ Vân tức giận, tới phiên Quý Trường Tranh dỗ cô.
Anh mặc quần áo cho Mỹ Vân xong, lại rót một ly nước nóng: "Tới uống miếng nước.'
"Cho anh xem em mua quà gì cho anh."
Thẩm Mỹ Vân mặc kệ người này, cầm ly tráng men chậm rãi uống nước.
Quý Trường Tranh cũng không giận: "Bánh quay chèo của Thiên Tân? y da, Mỹ Vân sao em biết anh thích món này?"
Quý Trường Tranh thích ăn uống, chỉ cần có thể ăn cơm đàng hoàng, anh tuyệt đối không chú ý tới mấy thứ này.
Trước kia khi còn ở Bắc Kinh, khi đó anh rất thích món này.
Thẩm Mỹ Vân nhìn hắn, không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận