[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1825: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bảy Xuyên Không 2

Chương 1825: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bảy Xuyên Không 2Chương 1825: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bảy Xuyên Không 2
Người nói lời này chính là Trần Thu Hà, bà ấy đã vào bếp, nhịn không được thò đầu qua nói mấy câu.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Đồn trú quân cung cấp phúc lợi, cũng qua năm mới rồi, nếu không đem về thì cũng để đó vô ích."
Làm sao có thể vô ích được?
Thịt, hạt dưa và đậu phộng sẽ không bị hỏng, có thể ăn sau Tết. Trân Thu Hà không nói gì nữa sợ làm mọi người mất vui. Bà ấy chỉ cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Con cái hiếu thảo với họ mà.
Cái này một cái, mọi người hiếm khi cùng nhau đón năm mới, năm nay có thể coi là vui vẻ đoàn tụ.
Nghĩ đến đây, bà ấy thậm chí còn nhanh chóng đi vào bếp.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân thu dọn đồ đạc, phủi tuyết rơi trên người rồi theo bà ấy vào bếp, tốc độ của bà ấy rất nhanh.
Chỉ có một củ, lửa than cũng chỉ đủ đốt một củ khoai lang, còn lại được ném vào bếp lửa để nấu.
Đã làm mẹ rồi mà vẫn như xưa, mới xa mẹ được vài ngày nhưng có cảm giác như đã lâu không gặp.
Thẩm Mỹ Vân đáp lại một cách ngọt ngào, hiếm khi mang theo tính trẻ con, nhưng điều đó lại khiến Trần Thu Hà càng yêu cô hơn.
"Con bao nhiêu tuổi cũng là con của mẹ."
Trần Thu Hà đang cầm một chiếc muôi sắt lớn đựng miến hầm thịt heo và bắp cải. Khi bà ấy bất ngờ được ôm thì sững người trong giây lát, sau đó nghe thấy lời nói của con gái, lòng bà ấy mềm nhữn ra: "Lớn vậy rồi còn nhõng nhão."
Bà ây thầm cười nói: "Trong bếp có một củ khoai lang cho con, mẹ đốt lửa than cả buổi sáng để giữ nó, bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngọt ngọt rất ngon. Con muốn ăn nó bây giờ hay sau khi cơm nước xong?”
Lúc này, cô và Trần Thu Hà là hai người duy nhất trong bếp, Thẩm Mỹ Vân rõ ràng đã ngoài hai mươi, hành động như một đứa trẻ, ôm lấy eo Trần Thu Hà từ phía sau, áp mặt vào lưng bà ấy ngửi mùi thơm. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì hài lòng thở dài, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm."
"Vậy mẹ sẽ bóc nó ra cho con."
Đúng vậy, Trần Thu Hà chính là thiên vị, bà ấy chỉ muốn những điều tốt nhất cho Mỹ Vân. Cho dù Miên Miên có ở đây cũng bị bà ấy xếp ở phía sau.
Thẩm Mỹ Vân hai mắt lập tức sáng lên: "Ăn bây giời"
Khoai lang nướng trên lửa lớn có hương vị rất khác biệt.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp ngăn chặn suy nghĩ của Trần Thu Hà, dùng kẹp nhấc một khối phồng nhỏ được chôn trong bếp lên. Đây là thứ mà Trần Thu Hà nói là một củ khoai lang đã được nướng trên lửa than suốt buổi sáng.
Củ khoai lang đào ra khỏi đống lửa có màu đen như mực. Trần Thu Hà và Thẩm Mỹ Vân đều nghĩ giống nhau, bà ấy cũng không muốn con gái mình bị bẩn tay.
Bàn tay của con gái bà ấy rất đẹp, trắng trẻo như bạch ngọc, ngón tay thon dài nếu dính vết đen thì thực sự không đẹp mắt chút nào.
Trần Thu Hà gác tay lại, đang định vào bếp bới khoai lang ra khỏi than thì bị Thẩm Mỹ Vân ngăn lại: "Để con làm, mẹ hãy dọn cơm đi để tránh bị bỏng tay."
Quả nhiên, sau khi lấy ra, cô dùng kẹp gõ tro đen trên khoai lang thì lập tức bắn vào mặt nhưng Thẩm Mỹ Vân không để ý, trực tiếp mở vỏ khoai lang ra, lộ ra một tâng màu vàng, thịt dính vào vỏ khoai lang.
Trong số các loại khoai lang nướng, khoai lang vỏ đỏ là ngon nhất, ngọt mềm thơm ngon.
Nhìn cô như một con mèo đen tham lam, trong lòng Trần Thu Hạc vui vẻ, cho dù có bận việc cũng không quên đưa tay gõ nhẹ vào mũi Thẩm Mỹ Vân: "Con ăn ở đây, mẹ sẽ mang đồ ăn lên." Thật tuyệt.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp xé một miếng, cắn một miếng, hài lòng nheo mắt nói: "Mẹ, cũng chỉ có ở nhà mới có khoai lang nướng thơm ngon như thế này."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân cắn hai miếng, cô đứng dậy, xé một miếng khoai lang lớn đưa vào miệng Trần Thu Hà, bà ấy muốn tránh, nhưng vì động tác của Thẩm Mỹ Vân quá chuẩn xác nên bà ấy ăn được một miếng đầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận