[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2326: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 1

Chương 2326: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 1Chương 2326: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 1
Ngay khi câu nói này vừa dứt, Liễu Bội Lan lập tức chết lặng: "Hướng Phác, dì là dì của cháu, tại sao cháu lại nói chúng ta không có quan hệ với nhau chứ?”
Ôn Hướng Phác chẳng buồn để ý đến bà ta, thẳng thừng bước nhanh đến chiếc xe ô tô do Quý Trường Tranh lái tới, Liễu Bội Lan định đuổi theo thì bị Miên Miên chặn lại: "Anh Hướng Phác không thích dì."
"Dì đừng đi theo anh ấy nữa."
Liễu Bội Lan nhướng mày, giọng điệu cao vút: "Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của tôi và nhà họ Ôn."
Lời này còn chưa dứt thì Ôn Hướng Phác đã quay sang hướng quản gia Lý đang đứng ở bên cạnh: "Sau này, dì Liễu Bội Lan có đến Tiểu Bạch Lâu thì cứ tống cổ dì ta đi"
Nếu như trước kia cậu chịu đựng Liễu Bội Lan, cho phép bà ta xuất hiện ở Tiểu Bạch Lâu, thì bây giờ thái độ lạnh nhạt của bà ta đối với Miên Miên đã khiến Ôn Hướng Phác hoàn toàn mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng với bà ta.
Quản gia Lý lập tức đáp lại, rồi quay sang Liễu Bội Lan: "Mời bà đi cho."
Liễu Bội Lan không thể tin vào mắt mình, bà ta lớn tiếng phản bác: "Hướng Phác, cháu là cháu của dì, chúng ta mới là người có quan hệ huyết thống, cháu vì một người ngoài mà đuổi dì ư?"
Những từ còn lại, chưa kịp nói hết, Liễu Bội Lan đã hiểu ý.
Ôn Hướng Phác thậm chí còn chẳng cần một người mẹ.
Ba từ này thể hiện rõ thái độ của cậu đối với Liễu Bội Lan, bà ta còn định nói gì đó nữa, nhưng quản gia Lý đã không cho bà ta cơ hội, thậm chí còn gọi cả nhân viên phòng bảo vệ đến.
"Tống cổ đi."
Thì làm sao có thể cần một người dì họ chẳng dính dáng gì chứ. "Đi thôi, đồng chí Liễu, nể mặt Liễu Bội Cầm, tôi không muốn hành động thô lỗ, nhưng nếu bà không chịu đỉi-"
Ôn Hướng Phác ngồi chễm chệ trên xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt dữ tợn của Liễu Bội Lan, giọng bình tĩnh: "Dì không phải."
"Người biết còn tưởng đến thăm người ta, người không biết còn tưởng là đến xin xỏ."
Liễu Bội Lan nóng ruột: "Chú Lý, tôi thực sự đến tìm Hướng Phác, là mẹ nó bảo tôi đến, bảo tôi đối xử tốt với nó, tôi không có ý xấu đâu."
Quản gia Lý liếc bà ta một cái: "Sao mẹ cậu ấy không tự đến? Lại còn sai một người họ hàng chẳng dính dáng gì tới đây?"
Bà ta còn muốn đi tìm Ôn Hướng Phác cầu xin, thế nhưng Ôn Hướng Phác đã lên xe, cửa kính xe hạ xuống rồi lại đóng lại, nghĩa là cậu sẽ không nghe bà ta nói nữa.
Ôn Hướng Phác nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, cậu mím môi, không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Thấy sắp bị ăn chổi, Liễu Bội Lan đành phải tức tối bỏ đi.
Trong xe.
Lời này chẳng nể nang gì cả, mặt Liễu Bội Lan tái mét, còn định nói thêm gì đó, đáng tiếc quản gia Lý đã cầm lấy chiếc chổi sau cửa: "Bà đi không?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi cậu: "Bà ta vẫn cứ đeo bám cháu à?"
Cậu đã qua cái tuổi cần có một người mẹ.
Ôn Hướng Phác ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu rất đẹp, đó là đôi mắt đào hoa to tròn, cong vút, đồng tử đen láy, sáng trong, nhưng đôi mắt vốn ôn hòa này lúc này lại thoáng chút lạnh lẽo.
Có đôi lúc, Thẩm Mỹ Vân thẳng thắn đến mức đáng sợ.
"Cháu định làm gì?"
"Cháu không cần mẹ, cũng không cần dì." Ôn Hướng Phác cụp mắt xuống, ừm một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy sao cháu không ra tay?"
"Gì cơ?"
Ôn Hướng Phác khựng lại: "Gì cơ?"
Thẩm Mỹ Vân chậm rãi nói: 'Hướng Phác, con người chúng ta sống trên đời này vì muốn bản thân được thoải mái, người thân, huyết thống, ai khiến mình không thoải mái thì cứ phang thôi."
"Không biết phang sao? Vậy thì có biết đánh rắn không? Đánh rắn thì phải đánh vào bảy tấc, con người cũng vậy, chỉ cần nắm được bảy tấc của họ thì họ sẽ phải ngoan ngoãn thôi."
Quan niệm sống của Ôn Hướng Phác từ trước đến nay luôn là đối xử với mọi người bình đẳng và lễ độ, chưa từng có ai dạy cậu rằng hóa ra có thể giải quyết một rắc rối đơn giản và thô bạo như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận