[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1926: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 3

Chương 1926: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 3Chương 1926: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 3
Miên Miên tự nhận, cô bé có ngoại hình cực kỳ đẹp mắt!
Nhưng mà, ở trước mặt Ôn Hướng Phác, vẫn có một phần kém sắc, không phải cô bé so ra kém đối phương, mà là vẻ đẹp của hai bên không giống nhau.
Vẻ đẹp của Miên Miên là tươi đẹp, xinh đẹp, trẻ con, linh động.
Mà vẻ tuấn tú của Ôn Hướng Phác, là nông đậm, khóe môi gợi một tia cười ngượng ngùng, vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần diễm sắc, làm người đã gặp qua là không quên được.
Miên Miên không biết nên hình dung như thế nào, dù sao chính là rất đẹp mắt là được rồi, nhìn lập tức cảnh đẹp ý vui, cô bé có thể ngắm nhiều một chút.
Thật giống như, hình như là giống chén bạch ngọc lưu ly mẹ cất giữ lúc trước, xinh đẹp làm cho người ta hận không thể nâng ở trong lòng bàn tay, căn bản luyến tiếc sử dụng, chỉ nhìn đã chói mắt người ta, trong lòng mang theo một niềm vui khó tả.
Ôn Hướng Phác luôn luôn không thích người khác khen mình đẹp, hay xinh đẹp, nhưng Miên Miên như là ngoại lệ, lời nói giống nhau, nhưng từ miệng Miên Miên nói ra, cậu không chỉ không phản cảm, ngược lại còn có vài phần ngượng ngùng.
"Cảm ơn."
Ôn Hướng Phác thật ra đã lâu không ra khỏi cửa, lần trước ra ngoài, vẫn là sau một năm Miên Miên trở về, cậu theo Miên Miên đến nhà họ Quý một chuyến.
Nếu không có anh Hướng Phác, cô bé căn bản không biết kiến thức cơ bản của mình vậy mà còn kém nhiều như vậy.
Đó là sự đền đáp và cũng là sự trao đổi.
"Anh sẽ đi chứ?”
"Anh Hướng Phác, em muốn mời anh đến nhà em ăn cơm, mẹ em làm thịt dê hâm củ cải, ăn rất ngon."
Cái này... Miên Miên lắc đầu: 'Là em muốn cảm ơn anh Hướng Phác đã dạy thêm cho em."
Cho nên, lúc Miên Miên hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn cơm hay không, Ôn Hướng Phác do dự, cậu theo bản năng nắm chặt tay, cậu không muốn đi, nhưng cậu sợ Miên Miên mất hứng.
Hai năm qua mỗi tháng Miên Miên đều gửi cho cậu một phong thư, nói xem thế giới bên ngoài có bộ dáng gì, trong thư Miên Miên nói, hết thảy mọi thứ bên ngoài đều rất tốt đẹp.
Nhưng những điều này không liên quan đến Ôn Hướng Phác, cậu từ nhỏ đã bị nhốt trong biệt thự này, mà Miên Miên có thể đến thăm cậu, là một trong số ít niềm vui của cậu.
Như vậy tính ra, cậu ít nhất hai năm không ra khỏi cửa, có duy nhất một phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, chính là gửi thư cho Miên Miên.
Cậu vẫn lắc đầu.
Ôn Hướng Phác lắc đầu.
"Vậy là anh muốn đi?"
"Anh Hướng Phác, có phải anh không muốn đi không?"
Lần này Miên Miên bối rối, cô bé nghĩ ra một biện pháp chiết trung: "Vậy như vậy đi, sau khi mẹ em hầm canh xong, em bưng một cái vại tráng men tới tìm anh, thế nào?"
Miên Miên cho rằng mình nghe lầm: "Anh Hướng Phác, anh nói gì?"
Nghĩ tới đây, Ôn Hướng Phác hít sâu một hơi: "Anh đi."
Mà cậu muốn ăn đồ của người ta, lại ngay cả mặt cũng không dám lộ, đây mới thật sự là kẻ nhu nhược!
Nghe Miên Miên nói, Ôn Hướng Phác theo bản năng nhớ lại, dì Mỹ Vân cực kỳ dịu dàng áp chế trong trí nhớ kia, đối phương bởi vì cậu có quan hệ tốt với Miên Miên, đối xử với cậu rất tốt.
"Cái gì?" "Nhưng mẹ tôi em nói, ăn thịt dê hầm củ cải như vậy có thể sẽ không ngon lắm."
"Anh nói em và anh cùng về nhà ăn cơm."
Lần này, Miên Miên cực kỳ vui vẻ, mặt mày hớn hở: "Lúc này mới đúng, anh Hướng Phác, thịt dê hầm củ cải là ngon nhất, chờ đến khi ăn không còn nhiều lắm, cho củ cải và rau xanh vào bên trong, nhẹ nhàng hâm nóng, rất thơm rất ngon."
Cô bé là người sành ăn, hoàn mỹ kế thừa sự kén chọn của Thẩm Mỹ Vân, cũng là người biết hình dung, nuốt nước miếng nhìn Ôn Hướng Phác.
"Anh đi, Miên Miên, anh sẽ đi."
Lúc này Miên Miên mới nở nụ cười: "Em biết anh Hướng Phác, anh nhất định sẽ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận