[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 922: Ngày Thứ Một Trăm Xuyên Không 3

Chương 922: Ngày Thứ Một Trăm Xuyên Không 3Chương 922: Ngày Thứ Một Trăm Xuyên Không 3
Quả thực không nể mặt chút nào.
Bên ngoài Triệu Dã cau mày, trong lòng thì thâm nghĩ tính khí của thanh niên tri thức Tào này tệ quá đi, thảo nào về đại đội ba năm mà không ai vừa ý cả.
Nhưng rốt cuộc cũng không nói ra ngoài được.
Anh ta nói: "Nếu cô ấy không có ở đây, vậy thì tôi chờ cô ấy trước cửa vậy."
Sao mà người này lì vậy.
Tào Chí Phương theo bản năng nhìn Diêu Chí Anh: "Em xem đi?"
Diêu Chí Anh nhất thời muốn òa khóc.
"Được rồi, không ai trách Chí Anh chuyện này được cả, cô ấy còn nhỏ mà."
Kiều Lệ Hoa và Thẩm Mỹ Vân nghe vậy bèn không khỏi cười.
"Chí Anh, em nghĩ thế nào? Còn tiếp tục với đồng chí Triệu được không?"
Những lời các chị nói dọa cô ấy sợ chết khiếp rồi.
Diêu Chí Anh nào còn dám tiếp tục nữa.
Đương nhiên hai người bọn họ đang ở giai đoạn chưa quá sâu sắc, chỉ có thể nói là mập mờ, cả hai đều có hảo cảm với nhau.
Lúc này cô ấy lắc đầu: "Không được, không được, em không muốn nữa."
Kiều Lệ Hoa tiếp lời.
"Phiền toái?"
Nghe vậy, Tào Chí Phương bèn nhíu mày: "Tôi đã nói em ấy không có đây rồi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Nam đồng chí đó rõ ràng anh ta chưa đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, có vài lời Chí Anh cũng cần phải tự mình nói rõ để sau này tránh phiền toái."
"Như vậy đi, nếu em nghĩ thông suốt rồi, vậy thì chị sẽ đi nói rõ với người ta cho." "Hoàn thành mục đích thì quay lại."
"Nếu em nghĩ kỹ rồi thì cứ nói với anh ta, em thấy cả hai không hợp, không đồng ý với anh ta, những chuyện khác không cần lo."
Sợ Diêu Chí Anh mềm lòng, Thẩm Mỹ Vân nhấn mạnh: "Dù anh ta có nói gì đi nữa cũng đừng nghe, em cứ nhớ phải từ chối là được."
Sắc mặt Diêu Chí Anh tái nhợt: "Nếu anh ta cứ làm phiên mãi thì sao đây? Em không đồng ý quen anh ta đâu."
"Bọn chị chờ em trong phòng."
Nếu là lúc trước thì Diêu Chí Anh nhất định sẽ mừng rỡ, nhưng nghĩ đến lời nói của các chị, cô ấy nhất thời lắc đầu như trống lắc.
Nhà ăn ở niên đại này không đủ cơm, được ăn thịt là điều rất xa xỉ.
Thấy cô ấy đi ra, nhất thời ánh mắt Triệu Dã sáng lên. Anh ta đứng lên, đưa chim cút cho cô ấy: "Thanh niên tri thức Diêu, cho cô cái này, lấy về nấu ăn bồi bổ sức khỏe một chút."
Những lời này như tiếp thêm dũng khí cho Diêu Chí Anh, cô ấy gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Dù thịt chim cút không nhiều nhưng chân con muỗi cũng là thịt mà.
"Em đừng sợ, có chuyện gì thì kêu một tiếng, bọn chị sẽ ra đó."
"Đồng chí Triệu, chúng ta không thích hợp đâu, anh mang đồ về đi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Triệu Dã hoàn toàn biến mất sạch: "Thanh niên tri thức Diêu, tôi có làm gì chưa đủ tốt à?"
Trên mặt anh ta có vết thương.
"Không phải không phải, anh rất giỏi, nhưng mà chúng ta không thích hợp."
Diêu Chí Anh nhấn mạnh: "Anh mang đồ về đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Nào được chứ.
Nhà Triệu Dã thật sự quá nghèo, ở đại đội không có ai bằng lòng gả con gái cho anh ta cả.
Lúc này anh ta mới chuyển mục tiêu sang điểm thanh niên.
Thanh niên trẻ tuổi dễ dụ, lời ngon tiếng ngọt là được.
Nhưng Triệu Dã không ngờ rằng ban đầu còn tốt lắm mà, đối phương cũng có hảo cảm với anh ta.
Sao lại đột nhiên đổi ý được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta trầm xuống: "Có phải những thanh niên tri thức khác trong điểm chê tôi nghèo không?"
"Vậy nên giờ cô mới đổi ý?"
Diêu Chí Anh còn nói gì được nữa?
Cô ấy lắc đầu theo bản năng: "Không phải."
Phản ứng nhanh chóng như vậy khiến Triệu Dã nghĩ là vậy thật: "Tôi cũng biết, nhất định các cô ấy nói xấu về tôi."
"Chí Anh...' Anh ta thâm tình nói: "Cô không giống các cô ấy, tôi biết cô sẽ không chê tôi đúng không?”
Anh ta nghèo một chút nhưng tương lai nhất định sẽ có tiền mà.
Cô ấy lập tức trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận