[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1274: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 3

Chương 1274: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 3Chương 1274: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 3
Cô bé không có mẹ, nhưng cô có trực giác nếu đối phương làm mẹ cô, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Lâm Lan Lan coi thường: "Mẹ cậu mà biết suy nghĩ này của cậu, nhất định sẽ đánh chết cậu."
Tuyết Hoa cẩn thận nhét màn thầu vào ngực, bao lại, khi về nhà bà nội có thể ăn nóng.
Nghe Lâm Lan Lan nói, cô bé căn bản không thèm để ý."Mẹ tớ chết rồi"
"Tớ chưa gặp bà lần nào."
"Sao bà ấy lại đánh tớ?"
Lâm Lan Lan chán nản, Tuyết Hoa đần quá, nó là đồ ngốc.
Đồ ngốc đang nhìn chằm chằm cái màn thầu trong tay cô ta: "Cậu không cần hả?"
Cô ta phải dỗ dành Tuyết Hoa, nhỡ Tuyết Hoa không dẫn cô ta đi nhặt than thì phải làm sao?
Nếu cô ta không muốn, cô ta đã không cúi đầu xin xỏ rồi.
Lâm Lan Lan tức chết: "Cậu nằm mơ đi."
Tuyết Hoa tiếc hận, cô bé liếm liếm môi: "Vừa rồi tớ thấy cậu có vẻ không cần, tưởng cậu không lấy thì cho tớ nhé."
Cô ta vốn đã đi từ sớm!
Nói xong cảm giác hơi quá đáng, cô ta suy nghĩ một chút, bẻ chiếc màn thầu làm đôi rôi đưa cho cô bé: "Cho cậu này."
Lâm Lan Lan vô thức giấu màn thầu đi: "Ai nói?!"
Mùi bột mì quen thuộc vương vấn trong khoang miệng.
"Cậu mà mang về thì không có phần của cậu đâu." Lâm Lan Lan gật đầu, bẻ một phần ba cho Tuyết Hoa, mình ăn hai phần ba.
Mắt Tuyết Hoa đột nhiên sáng lên, bày cách cho cô ta: "Đúng vậy, cậu ăn xong rồi hẳn về nhà."
Chắc chắn là kẻ ngốc.
Tuyết Hoa cẩn thận ăn từng miếng nhỏ, cô bé ngẩng đầu vô thức nói: "Cậu lại nói dối."
Trên đời này sao có thể có người không thích ăn màn thầu trắng chứ.
Nước mắt cô ta lập tức chảy theo: "Trước kia tớ không thích ăn thứ này."
"Tớ không nói dối."
Nhưng nhà Lâm Lan Lan thì khác, nhà họ nghèo không ngóc đầu lên nổi chỉ vì quá đông con.
Một là nhà cô bé, ba mẹ cô mất sớm nên cô sống với bà ngoại. Lúc bà còn đi lại được, bà sẽ dán hộp diêm, sau đó sức khỏe của bà yếu dần.
Trong khu phức hợp chung mà họ sống có hai hộ gia đình nghèo nhất.
Mắt Tuyết Hoa sáng lên: "Nếu cuộc sống trước đây của cậu sung sướng như vậy thì giờ cần gì về căn nhà hiện tại?"
Gánh nặng của cuộc sống đè nặng lên vai cô bé nên nhà cô là nhà nghèo nhất vì cô không có ba mẹ.
Lâm Lan Lan tranh luận: "Trước kia ở nhà ba mẹ, tớ chỉ ăn bánh kẹo chấm đường trắng và bánh vừng đen thôi."
Nghe được câu hỏi của Tuyết Hoa, Lâm Lan Lan lâm vào trầm mặc.
Tại sao cô ta về nhà?
Cô ta không muốn về.
Nhưng Lâm Chung Quốc bắt cô ta về, nghĩ tới đây, mắt cô ta hằn lên vẻ thù hận.
Lâm Lan Lan như vậy rất đáng sợ. Tuyết Hoa run rẩy, vô thức rời xa cô ta, cô bé nhìn lên trời: "Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta mau về đi."
Thật ra trời đã tối mịt.
Lâm Lan Lan nhồm nhoàm ăn hết màn thầu, còn hơi thèm thuồng, thế là bóc thêm một viên kẹo định ăn luôn.
Tuyết Hoa bất ngờ: "Cậu không tiết kiệm kẹo để ăn Tết hả?"
Lâm Lan Lan lắc đầu: "Không đâu."
Nếu cô ta cầm kẹo về thì chắc chắn sẽ không có phần của cô ta.
Đó là sự thật.
Nơi họ ở là khu ổ chuột nghèo nhất Bắc Kinh, ranh giới Sùng Văn rách rưới là thế nhưng cũng chia ba bảy loại, nơi họ ở là nơi kém cỏi nhất.
Tên là Long Tu Câu, so với nơi nhặt than đá lúc trước, con hẻm kia của họ còn không có chỗ đặt chân.
Hai bên ngõ dựng đầy lều tạm, lều vải nỉ, dưới đất chất đầy rau cải trắng, vụn gỗ, củi và lá cải trắng thối không nỡ vứt đi.
Mùa đông ở Bắc Kinh, không phải hộ nào cũng mua được than tổ ong.
Hầu hết người sống ở khu phức hợp hỗn tạp như họ đều không mua nổi.
Từ Tây Thành đến Sùng Văn, hai đứa nhỏ đi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, nói đúng hơn là chạy bộ về.
Nếu đi chậm thì sợ là phải 12 giờ mới về tới nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận