[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2322: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 6

Chương 2322: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 6Chương 2322: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 6
Hướng Hồng Anh nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện gì thế này?"
Thẩm Mỹ Vân không nói lời nào, lúc đầu ngọn lửa này suýt lan sang người cô, may mà ông nội Quý đã gánh hết.
Cô không phải là không thể giúp đỡ người khác, nhưng điều này còn phải xem đối tượng. Giúp đỡ chủ động và giúp đỡ bị động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Em dâu ba lần này làm loạn, sợ là cả đời này không thể nào về nhà này được nữa rồi." Quý Trường Viễn cũng cảm thán một câu.
Hướng Hồng Anh: "Đúng là không thể về được rồi, nhưng cô ấy lại giải quyết được công việc cho hai đứa con."
Nhắc đến chuyện này, cô ấy cũng buồn: "Nhà mình, Minh Đống và Minh Hiệp vẫn chưa đâu vào đâu."
Ôi dào!
Chỉ còn cách nói, mở miệng ra rồi thì không đóng lại được, một khi mở ra, thì đàn con phía sau sẽ có ý riêng của mình.
Cảm thấy chỗ này nhà mình không được, chỗ kia nhà mình không tốt, thực ra không phải vậy, chỉ cần so với bản thân trước kia, thì những người này không có ai kém hơn.
Hướng Hồng Anh đương nhiên cũng biết, nhưng con người mà, thấy ba chồng sắp xếp tốt cho đứa con bên nhà em dâu như vậy, trong lòng khó tránh sẽ có chút không bằng lòng.
Hướng Hồng Anh ghen tị: "Miên Miên giỏi giang, em cũng rất giỏi, tốt thật."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Không có." Một là Miên Miên học giỏi, cô chỉ cần vạch sẵn tương lai cho Miên Miên là được, hai là cô có thể kiếm được tiền, Miên Miên dù tương lai có thành ra vô dụng, thì gia tài mà cô để lại cũng đủ cho Miên Miên sống cả đời không lo cơm áo gạo tiền. Đợi Quý Trường Viễn về phòng, cô ấy đến hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Trong lòng em không có suy nghĩ gì sao?”
Thật ra nhà của họ cũng không tệ, nhưng người ta luôn so sánh mình với những người giỏi hơn mình, đến nỗi khi nhìn chính mình, họ lại thấy khó chịu thêm vài phần.
Hướng Hồng Anh vừa nói xong thì bị Quý Trường Viễn ngăn lại ngay: "Em đừng nói, Minh Đống và Minh Hiệp vẫn đang đi học, bọn chúng có con đường riêng của mình."
Quý Trường Tranh không hề thấy chậu nước rửa chân này của Thẩm Mỹ Vân dùng rồi là ghê tởm, anh trực tiếp đưa chân vào, một chậu nước nóng ngập đầy đôi bàn chân lớn, phần bắp chân để hở đầy lông đen rậm.
Khi mọi người đang nghỉ ngơi trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân đang ngâm chân. Ngâm xong, cô bưng chậu nước sang chỗ Quý Trường Tranh rồi hỏi anh: "Chuyện buổi tối, anh nghĩ thế nào?"
Buổi tối.
Người với người giao tiếp, chẳng qua chỉ là lợi ích, tình thân cũng không ngoại lệ.
Anh bình tĩnh nói: "Tâm ý của chị dâu ba là tốt, vì con cái, nhưng phương pháp không đúng, đắc tội hết cả nhà."
"Còn đáng hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết."
Trông chính là dáng vẻ đàn ông đích thực.
"Em không đồng ý là đúng." Quý Trường Tranh vừa ngâm chân, vừa lấy khăn chân, cầm lấy đôi chân của Thẩm Mỹ Vân, đặt lên đầu gối mình, chậm rãi lau chân cho cô, đôi chân của Thẩm Mỹ Vân rất đẹp, trắng nõn mịn màng, móng chân đỏ hồng, chỉ nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt.
Cho dù bên cô dù đang thiếu người, cô cũng không dám dùng Quý Minh Viên và Quý Minh Phương, vì mẹ của bọn chúng không biết chuyện, đây mới là điều đau đầu nhất.
Thẩm Mỹ Vân rụt chân lại, cô chui vào trong chăn, chăn vừa được phơi nắng, mùi nắng thoang thoảng, cô hít một hơi, rồi mới chậm rãi nói: "Anh nói đúng." Đến cuối cùng rõ ràng là làm việc tốt, nhưng lại phải gánh chịu một bụng oán trách.
"Chị dâu ba này không xấu, nhưng con người ai cũng có tư tâm, nếu em đồng ý cho chị ấy cùng Minh Viên và Minh Phương làm ăn, nếu kiếm được tiền thì còn được, nhưng nếu lỗ vốn thì thế nào, lại thành vấn đề của em rồi."
"Chuyện như thế này quản đúng là không dễ."
Lau xong một bên, anh lại đổi sang bên còn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận