[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2804: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Tám Xuyên Không 9

Chương 2804: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Tám Xuyên Không 9Chương 2804: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Tám Xuyên Không 9
Giống như một cô gái ốc đồng, bận rộn từ sáng đến tối, một khắc cũng không thể dừng lại.
Mẹ vợ Thẩm Mỹ Vân càng nhìn càng hài lòng: "Hướng Phác, không phải cháu không biết nấu cơm sao?"
Cô nhớ lần trước khi Ôn Hướng Phác tới, ở trong bếp vẫn luống cuống tay chân.
Mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp, chiếu rọi trên khuôn mặt Ôn Hướng Phác, ngũ quan của anh ấy tinh xảo như tranh vẽ, giống như là dùng một nắm bút lông sói tốt nhất phác họa ra.
Chỉ nhìn đã làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
"Học." Anh ấy ngại ngùng nói.
Mẹ vợ Thẩm Mỹ Vân: "Không tệ không tệ."
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Anh cũng biết mà."
Giống như năm đó Trần Thu Hà nhìn Quý Trường Tranh hài lòng, Thẩm Mỹ Vân hôm nay nhìn Ôn Hướng Phác cũng cực kỳ hài lòng.
Quý Trường Tranh: "..."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu như thật.
Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Miên Miên bên cạnh len lén cười: "Cái này gọi là chó chê mèo lắm lông."
Quên mất, mẹ vợ anh cũng ở đây.
Ai mà không có mẹ vợ.
Mẹ vợ Trần Thu Hà bên cạnh hái rau nói một câu: "Con cũng không tệ."
Thẩm Mỹ Vân véo cánh tay anh, lúc này anh mới an phận.
Ôn Hướng Phác quả thực chính là người con rể hoàn mỹ trong lòng cô. Thẩm Mỹ Vân là càng xem càng hài lòng, Quý Trường Tranh ở bên cạnh dùng mũi hừ lạnh.
Cô suy nghĩ một chút, đứa nhỏ này học tập tốt, chỉ số thông minh cao, tướng mạo tốt, gia thế tốt, tính cách cũng tốt, còn có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Cô thấm thía nói: "Bây giờ dì còn trẻ, không muốn làm bà ngoại."
Thẩm Miên Miên: "Mẹ, mẹ muốn nói gì?
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng: "Hướng Phác à, Miên Miên nhà dì qua hôm nay mới mười tám tuổi, nó còn nhỏ, hai đứa đừng ăn vụng trái cấm quá sớm. Nhỡ thật sự nhịn không được, vậy cũng nhớ làm biện pháp."
Thẩm Mỹ Vân bưng một chậu tôm bò, lôi kéo Thẩm Miên Miên đi tới chỗ Ôn Hướng Phác, ba người vây quanh một khối, bảo đảm người bên ngoài sẽ không đi vào.
Thẩm Miên Miên: "..."
Anh ấy có chút khó mở miệng: "Chưa kết hôn sẽ không xằng bậy."
Đây là cấp độ mà cô bé chưa từng chạm tới.
Thẩm Miên Miên che mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy?”
Ôn Hướng Phác cũng không khá hơn chút nào, nhưng anh ấy vẫn tương đối bình tĩnh, hứa hẹn với Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, cháu và Miên Miên còn chưa kết hôn."
Ôn Hướng Phác: "..." A a a a a a a! Cứu với!
Đây là sự tôn trọng và yêu quý của anh ấy đối với Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân muốn nghe chính là những lời này: "Cháu không gạt người?"
Môi Ôn Hướng Phác mím thành một đường thẳng: "Không gạt người."
Đây là lời hứa của anh ấy, đã nói đến vậy thì làm được.
Thẩm Mỹ Vân giơ ngón tay một cái: "Con ngoan." Quay đầu nhìn Thẩm Miên Miên, lập tức thấy con gái nhà mình đang giở trò xấu, Thẩm Mỹ Vân cuộn tròn chỉ vào trán cô: "Bớt bớt lại, nếu là con dì chủ động, Hướng Phác có đồng ý không?"
Vấn đề này khiến cả hai đều bối rối.
Thẩm Miên Miên giậm chân: "Mẹ! Mẹ đang nói bậy bạ gì vậy."
Thẩm Mỹ Vân không để ý đến cô bé, quay đầu nhìn Ôn Hướng Phác: "Cháu còn chưa trả lời câu hỏi của dì."
Thẩm Mỹ Vân luôn ôn hòa, vào giờ khắc này, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén.
Ôn Hướng Phác siết chặt nắm tay: "Cháu sẽ tránh xa em ấy một chút."
Anh ấy có thể khống chế chính mình, nhưng anh ấy không khống chế được Miên Miên.
Đáp án này, Thẩm Mỹ Vân không nói hài lòng, cũng không nói không hài lòng, cô đáp một tiếng: "Các cháu đi mang bàn ghế lên đi, chuẩn bị ăn cơm."
Lần này, Ôn Hướng Phác gần như chạy trối chết, đương nhiên Thẩm Miên Miên cũng không kém bao nhiêu.
Ngay khi hai người ra ngoài.
Trần Thu Hà không nhịn được trừng mắt nhìn con gái: "Con hỏi quá rõ ràng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận