[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1802: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 5

Chương 1802: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 5Chương 1802: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 5
Đây là lần đầu tiên Trần Thu Hà tới chỗ của con gái, bà ấy không nhịn được mà tò mò nhìn khắp nơi, Thẩm Mỹ Vân mặc cho bà ấy xem, đưa bà ấy tới nơi đăng ký quân đội, để đăng ký tên tuổi.
Lúc chiến sĩ đó biết người trước mặt là mẹ của Thẩm Mỹ Vân, còn ngạc nhiên nhìn bà ấy, suy cho cùng, chị dâu Thẩm Mỹ Vân tới quân đội cũng được mấy năm rồi, đầu là lần đầu tiên có người nhà mẹ đẻ của cô tới đây.
"Chị dâu, chị giữ kỹ tờ giấy chứng nhận xuất hành này, kêu dì lúc ra ngoài nhớ phải cầm theo."
Thẩm Mỹ Vân cầm lấy, rồi nói một tiếng cảm ơn.
Dẫn Trần Thu Hà đi vào khu nhà dân, suốt đường đi, Trân Thu Hà cứ thấy cảm khoái: “Quân đội nơi này lớn quá đi."
Nếu không phải Thẩm Mỹ Vân dẫn bà ấy tới, sợ là bà ấy sẽ đi lạc mất.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Mẹ ở thêm một thời gian nữa, thì sẽ quen thôi." Vừa nói xong, thì đã tới khu nhà dân, vào giờ này những hộ gia đình của khu nhà dân đều đã ăn cơm xong rồi, đều đang đứng ở trước nhà hóng gió.
Cho dù Mạc Hà, tới mùa hè tháng bảy tháng tám, trời vẫn còn nóng.
Đương nhiên chị dâu này chính là Tống Ngọc Thư.
Mấy đứa trẻ cũng đều chưa ngủ, đang cười nói ồn ào trong tiếng kêu của ếch và côn trùng, mượn ánh trăng mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy cảnh tượng mát mẻ này.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Khu nhà dân nằm liền kề nhau, nhà nào nhà nấy dù ít hay nhiều đều có mấy đứa con, con nít nhiều rồi, tự nhiên sẽ náo nhiệt."
Đặc biệt thích hợp cho tụi nhỏ vui chơi, không giống như ở đại đội tiến lên, nhà của bọn họ sống ở trên núi, trời vừa tối, Miên Miên chỉ có thể bị nhốt ở trong nhà, không được đi đâu hết.
Trần Thu Hà khẽ nói: "Nơi này thật náo nhiệt." Nghĩ tới tụi con nít, đột nhiên Trân Thu Hà hỏi một câu: "Chị dâu của con có động tính gì chưa?"
Buổi tối ngồi ở trước cửa, một trận gió mát thổi tới, lại ăn thêm một miếng dưa hấu ban ngày để trên miệng giếng ướp lạnh, đừng nói sướng biết bao.
Vừa nói xong, Thẩm Mỹ Vân gật đầu. Nói chuyện qua lại cho tới cửa nhà họ Chu, ngoài cửa nhà họ Chu, dưới ánh trăng sáng trong, sau bảy đứa trẻ chạy thành một đoàn. Trong đó, trên mắt của Miên Miên có buộc một miếng vải màu đen, cô bé duỗi cánh tay ra, lớn tiếng hét: "Các cậu trốn xong chưa, đừng để mình bắt được đó."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Vẫn chưa có, có điều, mẹ à chuyện này mẹ đừng nhắc trước mặt chị dâu của con, chị ấy chưa có thai, vốn áp lực đã lớn, chúng ta còn nhắc tới áp lực của chị ấy càng lớn."
Chuyện này đương nhiên Trần Thu Hà cũng biết, bà ấy trợn mắt: "Mẹ cũng đâu bị ngốc, đương nhiên sẽ không hỏi cô ấy, mẹ chỉ hỏi riêng con mà thôi."
Cô ấy cưới cũng được mấy năm rồi.
"Dì...
Đồ ngốc Nhị Nhạc, còn cố ý lên tiếng trả lời lại, vừa mới trả lời xong, đột nhiên Miên Miên mò tới nơi phát ra tiếng nói.
Nhị Nhạc liền chạy núp, kết quả không cẩn thận giẫm lên chân của Thẩm Mỹ Vân, lúc vừa giãm phải cậu bé nhìn thấy người đi tới, vô thức hét lớn lên.
"Trốn xong rồi."
Vừa hét được một nửa, thì bị Thẩm Mỹ Vân bịt miệng của cậu bé lại, cô lắc đầu ra hiệu Nhị Nhạc đừng lên tiếng, để cậu bé núp ra đằng sau.
Nhị Nhạc chỉ mong sao lần này có người có thể cứu được mình, lập tức gật đầu, núp sau người của Thẩm Mỹ Vân, cậu bé vừa núp lui, Thẩm Mỹ Vân liền để lộ ra.
Nói với giọng điệu ngạc nhiên và vui mừng.
Cô bé vô tình đưa tay cầm lấy miếng vải màu đen bịt trên mắt và tháo xuống ngay lập tức: "Là mẹ sao?” Miên Miên đi theo giọng nói, lập tức nhào tới, ôm thật chặt đùi của Thẩm Mỹ Vân, cô bé liên phát giác có gì không đúng, Nhị Nhạc đâu có cao như vậy.
Thậm chí cô bé còn chưa tháo vật che ở trên mắt ra hết nữa, đã có thể hét lên một cách chính xác đối phương là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận