[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1928: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Chín Xuyên Không 5

Chương 1928: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Chín Xuyên Không 5Chương 1928: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Chín Xuyên Không 5
Miên Miên vào sân, lập tức gọi vào trong phòng bếp: "Mẹ, con mang anh Hướng Phác tới."
Thẩm Mỹ Vân đang làm công đoạn cuối cùng nếm thử mùi vị quả thật không tệ, lập tức chuẩn bị để Quý Trường Tranh bưng lên, nghe được động tĩnh bên ngoài, cô thò đầu nhìn ra.
Lập tức nhìn thấy con gái nhà mình dắt một thiếu niên thanh tú, mặt mày thiếu niên tỉnh xảo, màu da trắng như tuyết, chóp mũi bị bông tuyết đông thành màu phấn hồng giống như là dùng bút lông sói tốt nhất phác họa ra cảnh tuyết, làm cho người ta xem qua khó quên.
"Dì Thẩm." Ôn Hướng Phác ngượng ngùng nở nụ cười, gọi một tiếng.
Thẩm Mỹ Vân bị nụ cười này lay động tâm thần một chút, bỗng nhiên có một loại cảm giác mê muội, đó là bị kinh diễm.
Dù là, mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Hướng Phác, cô đã biết đối phương lớn lên sẽ rất đẹp, nhưng mấy năm trôi qua, sao đứa bé này lại sinh ra xinh đẹp hơn?
Làm cho người ta chỉ thấy, đã có một loại cảm giác nghiêng nước nghiêng thanbc.
Trong lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang ngẩn người, Quý Trường Tranh không nhẹ không nặng bóp thắt lưng cô, cảm giác đau đớn nhàn nhạt cùng ngứa ngáy tê dại, khiến Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt hoàn hồn.
Miên Miên dạ một tiếng, kéo Ôn Hướng Phác, nhảy chân sáo chạy vào trong phòng, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của cô, Thẩm Mỹ Vân thầm nói, Miên Miên nhà cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Cô thử gọi một tiếng.
Ôn Hướng Phác mím môi: "Em ấy là bạn cháu, đây là việc cháu nên làm."
Thiếu niên rất lễ phép, ngay cả giọng nói cũng ôn nhuận, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân không khỏi thở dài ba phần: "Thêm phiền toái gì, cháu dạy thêm cho Miên Miên nhà dì, dì phải cảm ơn cháu mới đúng."
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Là cháu, dì Thẩm, cháu tới ăn cơm, gây thêm phiền phức cho dì."
"Vậy dì cũng nên mời cháu ăn cơm." Thẩm Mỹ Vân thúc giục bọn họ: "Miên Miên dẫn anh Hướng Phác vào bàn ngồi, ba con lập tức bưng nồi thịt dê ra ngoài."
"Hướng Phác?"
"Vậy sao?"
Cô nhìn anh cũng không lâu như vậy đâu đó?
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Vừa nói với Miên Miên xong, Quý Trường Tranh lập tức nói: "Mỹ Vân, em vừa nhìn Ôn Hướng Phác chừng một phút!"
Quý Trường Tranh có chút mất hứng, anh ôm vai Thẩm Mỹ Vân, cúi thấp mặt, giọng nói tủi thân: "Mỹ Vân, em chưa từng nhìn anh như vậy."
Cô có nhìn Ôn Hướng Phác lâu như vậy sao?
"Em có!"
Chính cô cũng không nhớ.
Anh dám xác định, lúc ấy Mỹ Vân nhìn thấy Ôn Hướng Phác, ánh mắt đều sáng lên.
Một câu khiến Quý Trường Tranh được dỗ đến mặt mày hớn hở: "Thật sao?"
Thẩm Mỹ Vân hiếm khi nhìn thấy một mặt ngây thơ như vậy của Quý Trường Tranh, cô nhếch khóe miệng cười, nhưng lời nói ra lại dỗ dành, cực kỳ dịu dàng.
"Không được, em nói xem, em thích anh nhất, sau này em cũng chỉ thích nhìn anh. Không nên dừng ánh mắt trên người nam đồng chí khác thời gian dài như vậy! Trẻ con cũng không được!"
Quý Trường Tranh biết, biết Ôn Hướng Phác là bạn bè, nhưng khi chú ý thấy Thẩm Mỹ Vân đặt ánh mắt lên người đối phương như vậy, anh vẫn sẽ ghen.
"Được được được, sau này chỉ nhìn anh, thích nhất là Quý Trường Tranh nhà chúng ta.
Nhìn Quý Trường Tranh ghen tuông như vậy, Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, cô giơ tay nhéo nhéo mặt Quý Trường Tranh: "Làm ơn đi, Quý Trường Tranh, em hay cảm thấy kinh diễm với những thứ xinh đẹp, Ôn Hướng Phác là ai, đây chính là bạn tốt của con gái chúng ta, anh nghĩ đi đâu vậy?”
"Tất nhiên."
"Vậy -" Quên đi, nửa câu sau không nói nữa, quá ngây thơ, chính Quý Trường Tranh cũng ngượng ngùng.
Thẩm Mỹ Vân dựa vào trong lòng anh truy vấn, Quý Trường Tranh tất nhiên không chịu nói ra nửa câu sau, chẳng lẽ muốn anh nói thật, thuận miệng học kéo câu của Miên Miên sao?
Vậy anh còn muốn mặt mũi hay không?
"Không có gì, có phải em cảm thấy Ôn Hướng Phác rất đẹp trai không?"
Quý Trường Tranh trực tiếp nói sang chuyện khác, đúng là nói đến suy nghĩ của Thẩm Mỹ Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận