[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1534: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 4

Chương 1534: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 4Chương 1534: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 4
Thẩm Mỹ Vân chào tạm biệt bọn họ, đi thẳng lên tầng hai, lúc này đã gần tám giờ, đèn trong phòng bệnh cũng đã bật. Quý Trường Tranh có lẽ đang đợi Thẩm Mỹ Vân, cứ như vậy dựa lưng vào đầu giường, cúi đầu ngủ thiếp đi.
Khoảnh khắc Thẩm Mỹ Vân đẩy cửa đi vào, anh liền ngẩng đầu nhìn sang: "Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân có cảm giác như bị anh em hồ lô gọi ông nội(*), bởi vì giọng nói của Quý Trường Tranh thực sự quá ẻo lả. Cô không nhịn được lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xôn: “Đói bụng chưa?”
(*) Phim hoạt hình 7 anh em hồ lô, có chuyện gì cũng gọi ông nội á.
Quý Trường Tranh gật đầu, lại lắc đầu: "Đang đợi em, đợi rất lâu rồi."
Không biết có phải lúc yếu ớt thì thích làm nũng hay không, Quý Trường Tranh chính là như vậy, trước mặt Thẩm Mỹ Vân, anh không nhịn được hạ giọng xuống tám độ.
Thẩm Mỹ Vân: "Em đi hầm canh, mất chút thời gian."
Cô lấy cơm canh ra, rưới canh sườn bí đao lên mì trộn đều, sau đó mới đưa cho Quý Trường Tranh: "Ngày mai em vẫn sẽ nghĩ cách, mua cho anh ít hạt dưa, hoặc là quýt đào đến, để anh ở phòng bệnh một mình, không quá nhàm chán."
Anh vẫn quen với việc Thẩm Mỹ Vân sai bảo anh như bình thường.
Ánh mắt tha thiết.
Cô kéo góc chăn cho anh, chống cằm, im lặng nhìn anh ăn cơm: "Em xuất viện cùng anh."
Thẩm Mỹ Vân: "Sao lại thế được?"
Rõ ràng, trước khi phẫu thuật đã định giấu Thẩm Mỹ Vân, một mình chịu đựng, nhưng chỉ qua một buổi chiều được Mỹ Vân chăm sóc, Quý Trường Tranh cảm thấy anh không thể rời xa Mỹ Vân. Mỹ Vân thực sự quá chu đáo, quá chu toàn. Quý Trường Tranh sững sờ: "Em đối xử với anh quá tốt, anh không quen."
Nghe vậy, Quý Trường Tranh lập tức ngẩng đầu nhìn cô: "Em phải đi sao?"
Quý Trường Tranh: "..."
"Hơn nữa..."
Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới chăn của Quý Trường Tranh, thở dài nói: "Anh giấu em đi triệt sản, chuyện lớn như vậy, em đương nhiên phải chăm sóc anh nhiều hơn."
Thẩm Mỹ Vân mím môi, nhỏ giọng nói: "Anh là bệnh nhân mà, là vợ chăm sóc anh không phải là chuyện nên làm sao?”
Người này thật sự là bị thương rồi cũng không chịu yên!
Anh né tránh ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân, kết quả vô tình chạm vào vết mổ, cảm giác đau đớn gấp bội trực tiếp chông chất bùng nổ, khiến sắc mặt Quý Trường Tranh vặn vẹo vì đau.
"Đừng nhúc nhích, có phải đã quên vừa mới phẫu thuật xong không?" Thẩm Mỹ Vân lập tức cúi người về phía trước, giữ chặt anh: "Đưa bát cho em, em đút anh uống canh.”
"Mỹ Vân, em đừng nhìn anh như vậy."
Hai vợ chồng đâu ra nhiều chuyện như vậy.
"Lời thật là bị Triệu Ngọc Lan dọa sợ, so với con cái, anh càng không thể chịu đựng được nguy cơ mất em."
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Em muốn nghe lời thật hay lời giả?"
Trước đó cô thực sự đã nhìn thấy sự do dự của Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân gắp một miếng mì đút cho anh, mới nhỏ giọng hỏi: "Sao đột nhiên quyết định đi triệt sản?"
"Đều nghe."
Quý Trường Tranh rất thích Thẩm Mỹ Vân quan tâm anh như vậy, anh vui mừng còn không kịp.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy lời giả thì sao?"
Quý Trường Tranh im lặng một lát, thản nhiên nói: "Bao cao su mà trạm y tế phát không đủ dùng...
Thẩm Mỹ Vân: "2"
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, sững sờ mấy giây, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Quý Trường Tranh, anh thật là..."
Thậm chí khiến cho cảm động của cô cũng biến mất.
Quý Trường Tranh cười với cô: "Được rồi Mỹ Vân, anh chỉ đùa với em thôi."
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, rất nhiều lời nói thật lòng đều được nói ra bằng cách đùa giỡn, cuối cùng cũng không so đo với anh nữa.
Buổi tối, cô ở đây chăm sóc anh, nhưng nói ra cũng buồn cười, Quý Trường Tranh không muốn cô nằm ngủ bên cạnh. Nhường giường cho cô, để Thẩm Mỹ Vân ngủ bên trong, Quý Trường Tranh ngủ bên ngoài.
Ôi chao, cả đêm Thẩm Mỹ Vân ngủ rất ngon, Quý Trường Tranh suýt chút nữa thì rơi xuống đất mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận