[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2436: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Tám Xuyên Không 8

Chương 2436: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Tám Xuyên Không 8Chương 2436: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Tám Xuyên Không 8
Minh Gia Đống cho rằng anh ấy không biết giá trị sổ tiết kiệm, vội bổ sung: "Trong này có một trăm vạn"
Đây là con số cả đời anh ta cũng không dám tưởng tượng.
Nghe được số tiền này, Ôn Hướng Phác cũng giật mình, lắc đầu: "Tôi không cần."
Quay đầu, lôi kéo Miên Miên rời đi.
Minh Gia Đống nắm sổ tiết kiệm, anh ta không hiểu những thiếu gia nhà giàu này lắm, tại sao có thể coi tiền tài như rác rưởi như vậy.
Đó chính là một trăm vạn đó. Nếu không phải là không biết rút tiên mật mã, có lẽ chính anh ta cũng muốn nuốt riêng.
Minh Gia Đống nhìn theo bóng lưng Ôn Hướng Phác rời đi, anh ta nắm sổ tiết kiệm, khẽ thở dài. Làm hỏng việc, cũng không biết chuyện phu nhân hứa hẹn cho anh ta căn nhà kia, có thể thực hiện hay không?
*
Cô ấy là một người rất thông minh, vừa nói như vậy, Ôn Hướng Phác lập tức gật đầu: "Có lẽ là như vậy, tốt hơn người lạ một chút, nhưng kém hơn kẻ thù một chút, anh có chút kháng cự bất cứ tin tức gì của bà ấy."
Lúc này anh ấy mới giật mình nhận ra phẫn nộ làm cho đầu óc anh ấy choáng váng.
Nghe caU hỏi này, Ôn Hướng Phác nhất thời trầm mặc, Ôn Hướng Phác từ trước đến nay được người ta gọi là thiên tài, lần đầu tiên mờ mịt nói: "Anh không biết."
Miên Miên lắc đầu: "Anh Hướng Phác, anh hận bà ấy sao?"
Ôn Hướng Phác hít sâu một hơi: "Xin lỗi, bây giờ chúng ta về thư viện."
Miên Miên: "Không yêu, cũng không hận sao?”
Ôn Hướng Phác kéo Miên Miên đi thật xa, là hướng hoàn toàn trái ngược với thư viện, Miên Miên cũng không nhắc nhở anh ấy, mãi cho đến bên hồ.
Lời này quá sắc bén, Miên Miên cũng thở dài: "Anh Hướng Phác, anh vẫn quan tâm bà ấy."
Miên Miên như có điều suy nghĩ: "Bà ấy nhiều lần phái người tới tìm anh, có lẽ thật sự có nỗi khổ."
Môi Ôn Hướng Phác mím thành một đường thẳng: "Đơn giản là công thành danh toại, hối hận chuyện năm đó."
Giống như là người gọi là dì nhỏ của anh ấy lúc trước, anh ấy trực tiếp đuổi người đi.
Ôn Hướng Phác rũ mắt, lông mi dài nhỏ dày để lại một mảnh bóng mờ trên mí mắt: "Vậy thì có." Anh ấy nhìn mặt hồ yên tĩnh: "Bà ấy có thể ra tay cho anh một trăm vạn, chứng minh cuộc sống của bà ấy giàu có, biết như vậy là đủ rồi."
Ôn Hướng Phác mờ mịt nói: "Có sao?"
Miên Miên gật đầu: "Có."
Nếu không sẽ không vừa nhắc tới đối phương đã lập tức phản ứng lớn như vậy.
Miên Miên thở dài nói: "Anh Hướng Phác, anh vẫn mềm lòng."
Hai ngày sau.
Cô ấy vừa dứt lời, Ôn Hướng Phác lập tức lên làm một giáo viên xứng chức. Điều này làm cho Miên Miên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Miên Miên biết Ôn Hướng Phác, nhược điểm lớn nhất chính là mềm lòng, thấy tâm trạng anh ấy không tốt, cô ấy lập tức chủ động chuyển đề tài: "Anh Hướng Phác, cô giáo nói với em chỗ này, em nghe không hiểu."
Đây là kết quả vứt bỏ anh ấy để đổi lấy. Nếu nó sai lầm và xấu xa, đó là chuyện buồn. Anh ấy cũng sẽ không cảm thấy nếu mẹ sống khổ sở, anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái. Ngược lại, song phương không quấy rầy lẫn nhau, đây mới là cuộc sống anh ấy muốn.
* Ôn Hướng Phác cười khổ: "Anh hy vọng cả đời này bà ấy cũng không liên lạc với anh, nhưng nếu có liên lạc, anh hy vọng bà ấy sống tốt."
Minh Gia Đống lần nữa về tới nhà họ Quách, anh ta là đi thuyền tới, chờ sau khi lên bờ, cả người anh ta bị ngâm đến trắng bệch, anh ta thay đổi một bộ quần áo, rồi lập tức đi tìm Liễu Bội Cầm báo cáo.
Thấy anh ta đến, Liễu Bội Cầm nhất thời kích động nói: "Thế nào? Có gặp Hướng Phác không? Hiện tại thằng bé thế nào?"
Minh Gia Đống rũ mắt, cung kính nói: "Phu nhân, tôi đã gặp cậu ấy, cậu ấy là như sao trên trời, rất nhiêu người đều biết cậu ấy."
Sau khi Ôn Hướng Phác rời đi, anh ta lại tìm mấy học sinh hỏi thăm một chút tình huống của Ôn Hướng Phác, anh ta nghĩ, với cương vị của một người mẹ mà nói, có lẽ bà ấy muốn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận