[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1747: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 1

Chương 1747: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 1Chương 1747: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 1
Thẩm Mỹ Vân nói: "Một ít bột nấm linh chi để cho người bồi bổ thân thể."
Nhân viên tàu Hồ mở ra nhìn, đúng là bột nấm linh chi, sau khi kiểm tra thì nhận lấy: "Được rồi, cô báo với người ở bên kia để cho bọn họ tới nhà ga lấy."
"Sáng ngày mai lúc mười một giờ chúng ta sẽ lên chuyến từ Mạc Bắc tới Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân vâng một tiếng lấy kẹo thỏ và hai đồng tiên đưa qua.
Coi như là tiền phí xe vận chuyển.
Nhân viên tàu Hồ nhanh nhẹn cất đi, càng cười tươi hơn nói: "Cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa giúp cô."
Thẩm Mỹ Vân cảm ơn một tiếng rồi rời nhà ga đi về, đầu tiên là phải gọi điện thoại cho bà Quý.
"Mẹ, là thế này, con kiếm được nấm linh chỉ trăm năm, nghiền thành bột, gửi tới nhà ga. Ngày mai lúc mười một giờ xe lửa từ Mạc Bắc tới Bắc Kinh, mẹ tìm người lấy đồ, đối phương họ Hồ nhé."
Sau khi cúp điện thoại, bà ấy không khỏi nói với ông Quý: "Mỹ Vân gửi cho chúng ta đồ tốt."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Có để lại, mẹ không cần lo đâu. Mẹ và ba uống xong xem hiệu quả thế nào?"
Bà cụ rất thích cảm giác được người quan tâm thế này. Cũng chỉ con dâu nhỏ có gì tốt đều nhớ để cho bọn họ một phần.
"Mỹ Vân, con thật có lòng, cảm ơn con."
Bà Quý nói: "Được!"
Thẩm Mỹ Vân cười nói: 'Mẹ, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo."
Bà Quý kinh ngạc, vô cùng vui vẻ nói: "Mỹ Vân, con thật là, cái gì cũng đều nhớ tới chúng ta, sao không để lại cho mình?" Ông Quý thấy người bạn già nhà mình hấp tấp đi ra ngoài thì không khỏi lắc đầu. Tính tình bao năm vẫn như thế nhưng vẫn đáng yêu.
"Ông đúng là điếc."
Bà Quý không muốn nói chuyện với ông ấy nữa: "Tôi đi tìm thằng cả, để Đại Minh sáng mai ra nhà ga lấy đồ trở về."
Ông Quý đang đeo kính lão đọc báo, nghe thấy vậy thì hạ kính xuống một nửa nói: "Cái gì?"
Anh ta nói được làm được.
Nhắc lại thời gian xe và tìm người.
Quý Trường Đông ghi nhớ nói: "Mẹ cứ yên tâm, sáng mai con sẽ tự đi lấy." Nói thẳng ra, thằng cả làm việc đáng tin cậy, cho dù là gì thì tìm tới anh ta đều có thể khiến người ta an tâm.
Tốc độ của bà Quý rất nhanh, tìm được con lớn Quý Trường Đông nói: "Thằng cả, Mỹ Vân gửi một ít đồ về, để Đại Minh tới nhà gà cầm về."
Lúc mười giờ sáng hôm sau, đã tới nhà ga Bắc Kinh, dựa theo tin tức của bà Quý đi tìm xe từ Mạc Bắc tới Bắc Kinh. Lấy được hàng từ trong tay của nhân viên tàu Hồ thì vê ngay Quý gia.
Buổi sáng anh ta xin nghỉ hai giờ để đi ra.
Bà Quý nghe nói thế, trong lòng cũng đồng ý: "Đứa nhỏ Mỹ Vân cẩn thẩn lại hào phóng.
Thẩm Mỹ Vân có thứ tốt, cô không gửi về cũng không ai biết nhưng cô vẫn lựa chọn gửi vê.
Nhìn thấy hai hộp lớn bột nấm linh chi không làm sao, Quý Trường Đông cảm thán nói: "Khó trách mẹ thích Mỹ Vân, đều có lý do cả." Hai hộp bột nấm linh chi lớn như thế, nói cho là cho.
Quý Trường Đông ừ một tiếng: "Mẹ cất đồ đi, con quay lại làm việc."
Đưa hàng cho bà Quý, cho dù rất vội nhưng vẫn nhìn bà Quý mở đồ ra. Bà Quý ừ một tiếng rồi xua tay với anh ta: "Trên đường lái xe chú ý an toàn." Thấy con cả đi rồi, bà ấy cầm hai hộp bột nấm linh chi khoa với ông Quý: "Nhìn đây, là Mỹ Vân gửi cho chúng ta đấy."
"Nói là nấm linh chi đã trăm năm."
Ông Quý nghe vậy cũng tò mò cầm lấy, mở ra lấy một nắm ngửi thử.
"Đúng là không tồi."
"Mỹ Vân đúng có lòng."
Đồ tốt như thế mà nói cho là cho, lại cho tận hai bình lớn.
Bà Quý lầm bầm nói hai câu: "Bốn con dâu, Mỹ Vân là đứa vào cuối cùng nhưng là người cho chúng ta nhiều đồ nhất."
Không biết đã gửi về bao nhiều đồ.
Ông Quý nghe thấy vậy thì trầm mạc nói: "Sau này trong tay bà có đồ gì tốt thì cũng cho Mỹ Vân ít."
Bạn cần đăng nhập để bình luận