[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1256: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 8

Chương 1256: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 8Chương 1256: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 8
Bà cụ Tống nói: "Con dâu chị à? Thế tôi cũng phải chào hỏi một lát."
Lúc nhà họ Quý tổ chức tiệc cưới, bà ấy đang đi xa, nghĩ đến chuyện đó, bà thấy nhức đầu vô cùng. .
Nhưng không tiện kể chuyện này với người ngoài.
Hai bà cụ đang tán gẫu.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Quý.
Quý Trường Tranh ra rồi sang bên kia mở cửa xe, Thẩm Mỹ Vân nhường Miên Miên xuống trước, sau đó cô mới xuống theo.
Nhưng vừa xuống thì thấy mười mấy người đứng trước cửa nhà họ Quý.
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Bà ấy giơ tay lên, lập tức ôm chặt lấy Miên Miên.
Cả nhà ra ngoài này đón đấy à?
Giọng nói trong trẻo khiến mặt mày bà Quý cũng hiền hòa theo.
"Bà nội!"
Miên Miên thấy bà Quý thì giãy khỏi tay Thẩm Mỹ Vân, chạy chậm về phía bà ấy.
"Cục cưng của bà nội đã về rồi."
Cô ngây người, sao lại đông như vậy?
Bà Quý cũng không ngoại lệ.
Cô bé trắng trẻo đáng yêu, mở to đôi mắt to trong veo như nước, giọng nói mềm mại bày tỏ sự nhớ nhung.
Không ai chịu được.
"Bà nội, Miên Miên rất nhớ bà."
Cô bé như tiên đồng của Quan Âm nương nương, trắng trẻo sạch sẽ, ngọc tuyết đáng yêu.
"Bà nội cũng nhớ cháu gái ngoan.”
Bà cụ Tống bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì rất bất ngờ: "Đây là cháu gái chị à? Xinh quá."
Trái tim bà nội Quý mềm nhữn, một bà cụ vốn luôn nghiêm túc, giờ lại cười tươi như hoa.
Bà Quý ừ một tiếng, trịnh trọng giới thiệu: "Miên Miên nhà tôi."
Biết khi nào nên xem ai.
"Quà gặp mặt bà nội cho con."
Bà cụ Tống ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một lát rồi mò mẫm trong túi, lấy ra một cái đồng hồ quả quýt.
Bà cụ Tống tò mò sờ mặt cô bé, Miên Miên ngoan ngoãn gọi: "Bà nội Tống."
Miên Miên nhìn sang bà nội Quý, đứa nhỏ thông minh cực.
"Đây là bà nội Tống của con."
Bà nội Quý: "Nhận lấy đi."
Miên Miên dạ một tiếng, cảm ơn bà cụ: "Con cảm ơn bà nội Tống."
Bà cụ Tống cười gật đầu rồi nhìn qua Thẩm Mỹ Vân.
"Đây là con dâu của chị à?"
Khi bà Tống nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, trong mắt bà ấy hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng bà cũng biết tại sao Hỗn Thế Ma Vương mắt cao hơn đỉnh, khăng khăng không chịu kết hôn kia của nhà họ Quý đột nhiên đồng ý cưới vợ.
Thì ra không phải không chịu kết hôn.
Là không gặp được người đủ đẹp để kết hôn.
Đến bà Tống sống nửa đời rồi cũng không dám nói mình gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn cô gái trước mặt. Vẻ đẹp của cô là sự trong trẻo và tươi mát của ngọn núi sau cơn mưa, là sự linh hoạt kỳ ảo tinh khiết đầu ngọn liễu.
Mi mục như họa, quyến rũ động lòng người.
Không gì đẹp hơn.
Trầm Mỹ Vân bị đối phương nhìn chằm chằm, cô không giận cũng không xấu hổ, ung dung mỉm cười.
"Dì Tống."
Cô gọi một tiếng dì Tống cũng không quá đáng, dù sao Miên Miên gọi đã gọi bà Tống rồi.
Bà Tống mỉm cười đáp lời: "Xinh quá."
Bà ấy lại đi sờ túi, kết quả phát hiện mình ra ngoài để đổ rác nên chỉ mang theo một cái đồng hồ quả quýt xem giờ.
Không còn gì khác.
Bà Tống ngượng ngùng một lúc rồi nói: "Con gái, con về thu xếp đồ đạc trước đi, lát nữa ghé nhà dì, dì bù quà gặp mặt cho con."
Nhà giàu nào cũng khá chú ý quy củ.
Bà Tống không ngoại lệ, không ai sống trong con hẻm này mà không coi trọng thể diện.
Nhưng không ai biết nó sẽ kéo dài được bao lâu.
Thẩm Mỹ Vân không nói gì, cô không rõ giao tình giữa nhà họ Quý và nhà họ Tống sâu đậm cỡ nào.
Câu mời này, cô không dễ trả lời.
Vì vậy, bà nội Quý nói thay: "Được rồi, em đừng bận tâm, kẻo lại tốn kém. Nếu em rảnh rỗi thì qua nhà chị ngồi một lát là được rồi."
Đây là một lời từ chối lịch sự.
Tuy mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt nhưng bà nội Quý lại không thể để con dâu tới cửa đòi quà gặp mặt được. Bà Tống ừ một tiếng rồi đứng ở cửa đưa mắt nhìn cả nhà họ Quý dắt nhau vào nhà. Trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận