[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2200: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 5

Chương 2200: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 5Chương 2200: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 5
Thẩm Mỹ Vân nghe được giá cả từ nhân viên bán hàng thì không nhịn được mà tặc lưỡi, cô nhập một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử loại phổ thông về cũng mới chỉ có một đồng thôi mà một gói mì ăn liên này cũng đã bằng tiền luôn rồi.
So với đồng hồ đeo tay điện tử của cô thì quá đắt.
Cô cũng không thể nào tàn nhẫn bỏ tiền ra được.
"Không mua sao?”
Diêu Chí Anh thấy Thẩm Mỹ Vân ngẩn người thì hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, quay lại nhìn cô ấy rồi nói: "Giá của gói mì ăn liền này còn đắt hơn so với đồng hồ đeo tay điện tử của em nữa."
Lời này vừa dứt thì động tác móc áo len của nhân viên bán hàng cũng lập tức dừng lại.
Mà Diêu Chí Anh vốn dĩ còn đang hào hứng cầm mì ăn liền lên, nghe được như vậy thì cũng không nhịn được mà cất lại mì vào tủ kính.
Bọn họ nào có ngờ được rằng tương lai lại bị chính cái thái độ cao ngạo thế này đánh cho sụp đổ, thậm chí còn đến mức phải đóng cửa.
"Không đáng chút nào."
Cao ốc bách hóa của bọn họ cũng có bán đồng hồ đeo tay điện tử, hơn nữa còn có giá rất phải chăng, một chiếc chỉ có giá tầm hai chục đến ba chục đồng.
"Giá của đồng hồ đeo tay điện tử mà lại bằng với giá mì ăn liền sao? Sao mà có chuyện như vậy được?”
Đối thoại của hai người bị nhân viên bán hàng đó nghe được, lúc này cô ta cũng không móc áo len nữa mà xuy một tiếng: "Mấy cô không phải là đang nói mê nói sảng đó chứ?"
Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười, nhìn vào ánh mắt của đối phương như đang nhìn một kẻ ngu vậy, tác phong của một nhân viên cao ốc bách hóa hóa ra cũng cao ngạo chẳng khác gì chính tòa cao ốc bách hóa này cả.
"Mì ăn liền thì ăn một miếng là hết nhưng đồng hồ đeo tay điện tử lại có thể dùng được rất là lâu."
Thẩm Mỹ Vân không phải người sẽ tiêu tiền như rác.
Cô quyết định không mua mì ăn liền này nữa, phải biết là một đồng tiền hiện tại đã tương đương với mười đồng tiền trong tương lai rồi.
Dùng mười đồng mua một gói mì ăn liền chỉ có một gói gia vị.
Thẩm Mỹ Vân cũng chẳng ở lại đó tranh cãi với cô ta, cô trực tiếp kéo tay của Diêu Chí Anh: "Đi thôi."
Cô ấy thật sự không thể nhịn được.
"Lại còn nói cái gì mà một đồng một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, đừng nói một đồng mà kể cả là mười đồng một chiếc, mấy người có bao nhiêu thì chúng tôi sẽ mua hết bấy nhiêu."
Diêu Chí Anh nghe thấy như vậy thì đầu óc cũng mơ mơ màng màng đến mức muốn hôn mê: "Mỹ Vân, em để chị quay lại cãi với cô ta." Bọn họ rõ ràng là đã nhập được hàng với giá một đồng một chiếc, thế mà kết quả lại bị cô ta giễu cợt thế này.
Thấy bọn họ rời đi thì nhân viên bán hàng cũng xuy một tiếng: "Cũng không biết là đồ nhà quê tới từ nơi nào, cũng chỉ biết khoác lác."
Là tượng đất thì cũng có ba phần lửa.
"Chị cứ nhìn em." Thẩm Mỹ Vân vỗ võ Diêu Chí Anh, cô đi tới trước mặt nhân viên bán hàng, vốn dĩ là người miền Bắc nên vóc dáng cũng cao đến một mét sáu mươi tám, cao hơn đến nửa cái đầu so với nhân viên bán hàng kia, cô từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ếch ngồi đáy giếng."
Phải biết là từ khi cô ta vào làm trong cao ốc bách hóa cho đến khi trở thành vợ của quản lý cao ốc thì toàn bộ người trong này có ai không coi trọng cô ta lấy một cái đâu?
Mà giọng nói bình tĩnh như vậy mới chính là thứ khiến người ta phải phẫn nộ, nhân viên bán hàng kia cũng chính là như vậy, nhất là khi cô ta lại còn bị chế giễu là ếch ngồi đáy giếng nữa chứ.
Mọi người vĩnh viễn cũng chỉ tin tưởng thứ mà tự mình nhìn thấy, không bao giờ tin những thứ vốn dĩ đã trải ra trước mắt bọn họ, mà cái này thì có gì khác so với ếch ngồi đáy giếng đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận