[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2213: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 8

Chương 2213: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 8Chương 2213: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 8
"Vậy thì lấy cái này đi." Nữ đồng chí đó trực tiếp móc ra mười ba đồng đưa cho cô: "Cô đếm lại đi."
Hiển nhiên là trước khi đến đây đã có chuẩn bị rồi.
Trước đó bọn họ đã nghe được về tin tức này rồi, hơn nữa lại còn chuẩn bị sẵn tiền.
Sau khi nhận được tiền, Thẩm Mỹ Vân nhận thấy ba nữ đồng chí khác cũng đang ngắm nghía đồng hồ của bọn họ, chờ đến khi bọn họ chọn lựa xong rồi thì cô mới nói: "Chúng tôi cũng có quần loe nữa đây, mọi người có muốn xem qua không?"
Buổi sáng mấy chiếc quần loe này bán không được tốt lắm.
Cũng chủ yếu là do quần áo phải mặc thử nên không nhiều người mua.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân hỏi dò như vậy thì ánh mắt của đối phương cũng sáng lên: "Kiểu dáng thế nào?"
"Ngay đây đây.
Dù sao thì giá cả đều là được đưa ra một cách ngẫu nhiên, cơ bản là gấp ba đến gấp năm so với giá gốc, do đó sẽ có lợi nhuận mang về.
Vì vậy cô lập tức cất hết quần ông loe đi.
Bọn họ cầm lên và ướm thử trên người.
"Ôi trời ơi, chiếc quần này trông thật đẹp quá."
Ngay khi chúng được lấy ra, với đủ các loại vải khác nhau khiến thoáng chốc các nữ đồng chí đã hoa cả mắt.
"Chúng thực sự rất đẹp, tất cả đều là kiểu dáng mới nhất từ nhà máy may dệt đó. Chiếc mà cô đang cầm này được may bằng vải polyester, tám đồng một chiếc."
Thẩm Mỹ Vân mở túi nilon đang được đặt trên rương ra, cũng vì trước đó mọi người đều tập trung vào đồng hồ đeo tay điện tử, mà cô thì lại thấy quần loe quá cản trở. Thẩm Mỹ Vân mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đã ghi rõ giá cả ở đây rồi, chúng tôi không bán quá giá hay lừa dối mọi người đâu."
Cô ấy le lưỡi xin lỗi một tiếng: "Mình nói thật mà." Quả thực giá rất rẻ, một số được may bằng các loại vải chất lượng tốt như polyester và vải nhung kẻ.
"Nhưng cậu cũng không nên nói như thế chứ." Cô gái bên cạnh lẩm bẩm: "Nếu những người bán hàng thấy cậu ngây thơ như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ đòi giá cao đó."
"Rẻ thế cơ à?" Nữ đồng chí tóc thắt đuôi sam không nhịn được mà thốt lên đầy ngạc nhiên. Thế nhưng cô gái đi bên cạnh lại lôi kéo tay cô ấy.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười đáp: "Mọi người đã tìm được kiểu dáng mình thích chưa?"
Vừa nói xong, bọn họ đều nhìn lên và quả thực thấy giá cả đều đã được ghi rõ trên bảng: vải polyester và nylon là tám đồng một chiếc, vải nhung là mười đồng, và vải bò là mười hai đồng.
Các cô gái xác nhận được giá cả đều đã được ghi rõ ràng thì nói: "Bà chủ, cô cũng thật là tốt bụng."
"Không tin thì mọi người thử xem giá trên bảng hiệu kia đi."
Quả nhiên đối phương cũng bắt đầu chọn lựa, mất một khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng nữ đồng chí tóc thắt đuôi sam chọn một chiếc quần loe bằng vải nhung và một chiếc bằng vải bò.
Bọn học cũng coi như là thuộc thế hệ sinh viên thứ bảy hoặc thứ tám, không phải thế hệ đầu tiên vào năm bảy mươi bảy.
Khó trách trông lại trẻ trung như vậy.
"Các bạn là sinh viên phải không?"
Chân cô ấy lại còn thon dài, trông cực kỳ cao ráo.
"Vâng, chúng em học ở Đại học Phục Đán gần đây."
"Tôi có một người bạn học là người ở Hương Giang, cô ấy trông thực sự rất đẹp trong những chiếc quần loe bằng vải bò, mặc lên người trông rất đẹp mắt." Thẩm Mỹ Vân mỉm cười nói: "Không lạ gì các em trông lại có văn hóa như vậy." Lời này nói ra thì có ai mà lại không thích, một cô gái tóc ngắn cầm một chiếc quần lên rồi khoa tay múa chân ướm thử.
"Cỡ này bao nhiêu là bao nhiêu thế ạ?"
"Là cỡ 28 đó, em mặc cỡ bao nhiêu?”
"Em có thể mặc được cái này."
"Trông em vốn dĩ rất thon gọn, chắc chắn mặc lên sẽ rất đẹp."
Mấy nữ sinh viên vui vẻ chọn lựa mỗi người một chiếc, có thể đến chỗ này mua hàng chứng tỏ bọn họ cũng đến từ những gia đình khá giả, nếu có thể chi hai mươi hoặc ba mươi đồng một cách không hề có chút đắn đo nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận