[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1301: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 7

Chương 1301: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 7Chương 1301: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 7
Cô bé miễn cưỡng mình một chút vậy, dù sao cũng là lần đầu tiên đến làm khách.
Quản gia Lý có khổ nói không nên lời.
Ông ấy không thể ở lại lầu một lâu hơn được nữa, đích thân lên lầu hai gọi điện thoại, ông ấy sợ mình ở lại sẽ bị nhồi máu cơ tim.
Quản gia Lý lên lầu hai, chuyện đầu tiên làm là gọi điện tới Tây Bắc, trà Đại Hồng Bào giá trị ngàn vàng bị đúp rồi.
Ông ấy không gánh nổi.
Phải báo cáo với giáo sư Ôn.
Đây không phải là chuyện nhỏ.
Cũng trùng hợp, giáo sư Ôn buổi sáng còn không ở căn cứ, buổi chiều vì thiếu một mục số liệu thí nghiệm nên quay lại lấy.
Lúc này sở trưởng Hứa mới thôi, sợ Ôn Trung Nguyên đi sớm, sở trưởng Hứa cố ý chặn ở cửa để buổi tối ông ấy có thể ăn một bữa sủi cảo.
Hôm nay là ba mươi, có bận đến mấy cũng phải xuống căn tin ăn sủi cảo.
Cái này...
"Giáo sư Ôn, người nhà ngài lại gọi tới nữa."
Đang lúc giáo sư Ôn bị sở trưởng Hứa giữ chặt, điện thoại trong văn phòng reo lên.
Ôn Trung Nguyên khoát tay với sở trưởng Hứa: "Tôi đi nghe điện thoại trước, lát nữa nói sau."
Ông ấy vừa về đã bị lãnh đạo Thượng Phong giữ lại.
"Giáo sư Ôn, thằng nhóc Hướng Phác lấy Mao Đài trong nhà và Đại Hồng Bào trân quý trên giá sách ra chiêu đãi bạn nó rồi."
Ôn Trung Nguyên cầm ống nghe lên: "Alo." Bên kia quản gia Lý mặt ủ mày chau kể lại chuyện đã xảy ra một lần.
Trong nhà.
Quản gia Lý: "Đại Hồng Bào núi Vũ Di."
Ông ấy tưởng mình nghe lầm.
"Trà gì?"
Ôn Trung Nguyên: "2"
Câu đầu tiên trót lọt, những câu sau dường như không quá khó khăn.
Đến sở trưởng Hứa bên ngoài cũng nghe được, ông ta còn tưởng đã xảy ra chuyện, lập tức đẩy cửa bước vào hỏi: "Lão Ôn, làm sao vậy?"
Quản gia Lý: "Pha hết rồi."
Đại Hồng Bào núi Vũ Di cực kỳ trân quý, bản thân ông ấy cũng mới pha có một lần, còn chỉ dám pha mấy lá.
Ông ấy tính xem còn cứu vãn được gì nữa không.
Điện thoại trong tay Ôn Trung Nguyên rơi xuống, đập lên bàn, kêu rầm một tiếng.
Ôn Trung Nguyên xoa xoa giữa mày: "Pha hết chừng nào rồi?"
Kết quả vừa đẩy cửa thì thấy Ôn Trung Nguyên với biểu cảm vô cùng đặc sắc. Nói thật, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu tình phong phú như vậy trên mặt Ôn Trung Nguyên sau hơn ba mươi năm quen biết.
Ông ta rất ngạc nhiên.
Ôn Trung Nguyên khoát tay rồi nhặt điện thoại lên, hỏi: "Tình huống cụ thể thế nào, anh kể lại tỉ mỉ tôi nghe."
Quản gia Lý kể.
Ôn Trung Nguyên hiểu: "Ý anh là, đứa bé Hướng Phác chủ động mời cô bé nhà họ Quý đến nhà chúng ta làm khách?"
Quản gia Lý ừ một tiếng. Ôn Trung Nguyên nở nụ cười hiếm hoi: "Không tệ không tệ."
Ban đầu còn có chút đau lòng, giờ nghe vậy tâm trạng ngược lại tốt hẳn lên.
"Ngài không đau lòng sao?"
Quản gia Lý nhỏ giọng hỏi.
Ôn Trung Nguyên lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Thằng nhóc Hướng Phác hiếm khi kết giao được một người bạn, xem ra nó rất thích, pha thì pha đi."
So với Đại Hồng Bào và ba bình rượu Mao Đài, ông ấy vẫn coi trọng cháu mình hơn.
Thấy ông ấy chẳng có vẻ gì là khó chịu, quản gia Lý cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Ôn Trung Nguyên hỏi: "Cô bé nhà họ Quý mà anh nói là nhà họ Quý trong nhõ à?"
Quản gia Lý nói: "Đúng, cô bé kia là con của cậu út nhà họ Quý, Quý Trường Tranh."
"Hôm nay là Tết phải không?"
Quản gia Lý gật đầu: "Đúng vậy."
"Hướng Phác có khỏe không?"
Ôn Trung Nguyên hiếm khi hỏi han một câu.
Ông ấy không về được, nhiều năm như vậy, Hướng Phác đều đón năm mới cùng quản gia Lý.
Quản gia Lý gật đầu: "Cũng như trước, nhưng tốt hơn trước, bây giờ thằng bé biết chủ động mời bạn tới nhà."
Nghe thế, mặt này Ôn Trung Nguyên dãn ra: "Thế này nhé, anh xách bình trà và rượu Mao Đài đã mở đến nhà họ Quý đi."
Cái này...
Quản gia Lý không rõ ý nghĩa của hành động này.
Ôn Trung Nguyên nói: "Anh mang qua là biết."
Quản gia Lý như lọt vào sương mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận