[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1900: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 2

Chương 1900: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 2Chương 1900: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 2
Đương nhiên, tay cũng không thể quên, trên tay cô bôi một lớp dầu ngao thật dày, dầu ngao ba đồng một hũ, dùng nhiều cũng không tiếc tiền.
Mỗi lần cô đều bôi một lượng lớn, trực tiếp xoa ra, chờ mu bàn tay và lòng bàn tay hấp thu mới nằm lên giường nghỉ ngơi.
Trên xe lửa giường nằm quá hẹp, hơn nữa nhiều người, tiếng hô to, tiếng nói chuyện, đây cũng là lý do buổi tối căn bản cô nghỉ ngơi không tốt.
Đây coi như là ngủ bù.
Quý Trường Tranh vốn muốn đi vào tìm Thẩm Mỹ Vân nói chuyện, nhưng thấy cô đang ngủ, lập tức lặng lẽ ghém góc chăn cho cô, lúc này mới đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Dặn dò một câu với người trong nhà: "Mỹ Vân ngủ rồi, không cần đi qua gọi cô ấy, mọi người làm gì cũng nhẹ nhàng một chút."
Anh nói những lời này, làm những chuyện này, như là đều tập mãi thành thói quen, lại làm cho mọi người trong nhà nhịn không được nhìn thoáng qua anh.
Thế nhưng, âm thanh của mọi người như là cũng giảm xuống một ít.
Nếu người Quý Trường Tranh kết hôn không phải Thẩm Mỹ Vân, hiện giờ tình cảm vợ chồng son bọn họ cũng không đến mức sẽ như vậy.
"Vợ trở về nghỉ ngơi, trực tiếp dặn dò tất cả mọi người nhỏ giọng một chút, cũng không nên đi qua gọi cô ấy dậy."
Nói thật, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng bọn họ biết, mọi người cũng hâm mộ không đến.
Cô ấy quả thật rất hâm mộ, một hai năm thì không nói, nhưng Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đã kết hôn nhiều năm, ngay cả một đứa con cũng không có, lại còn có thể tình cảm ân ái trước sau như một.
Từ Phượng Hà nở nụ cười, trong mắt hâm mộ nói: "Bọn họ có tình cảm thật tốt."
Dù sao, đổi thành người khác thử xem? Chờ Quý Trường Tranh vào thư phòng tìm oing Quý, Hướng Hồng Anh thấp giọng nói với Từ Phượng Hà: "Trường Tranh và Mỹ Vân đã kết hôn nhiều năm như vậy, sao tình cảm còn có thể như keo như sơn như vậy."
Khu nhớ tới một màn kia, Từ Phượng Hà còn có thể lại kinh diễm.
Sao lại có người đẹp như vậy chứ.
Hiện tại cô ấy đều nhớ rõ, bộ dáng đối phương, mặt mày dịu dàng, nét cười nhợt nhạt, làn da trắng nõn, trong suốt nhẫn nhụi, mái tóc màu đen sáng bóng chỉ búi một búi tóc thấp ở cổ trắng mịn, đường cong sườn mặt lưu loát, cằm nhọn, xinh đẹp đến mức kỳ lạ.
Lúc trước, lúc Thẩm Mỹ Vân tiến vào chào hỏi các cô ấy, Từ Phượng Hà đều ngây người, lúc ấy trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ.
"Chị và em làm chị em dâu nhiều năm như vậy, chị còn không hiểu em sao?" Từ Phượng Hà là loại người không bao giờ bộc lộ quá nhiều cho người khác thấy, hơn nữa lại bởi vì điều kiện nhà mẹ đẻ quá khó khăn, cô ấy rất nhiều lúc ở nhà họ Quý đều có chút không ngẩng đầu lên được, cảm thấy tự ti, cho nên rất nhiều tình huống, cho dù là cô ấy đã về nhà chồng, cũng là loại người rất ít nói.
Nói thật, đối với một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, chính là cô ấy cũng nhịn không được muốn che chở.
Nghe được em dâu của mình lần đầu tiên nói nhiều như vậy, Hướng Hồng Anh kinh ngạc nhìn cô ấy, Từ Phượng Hà sờ sờ mặt: "Chị nhìn em làm gì?"
Trường Tranh thích người xinh đẹp, vừa vặn Mỹ Vân lại là đại mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng, bọn họ ân ái như thế cũng không kỳ quái.
Lúc này đây, khó được lại nói nhiều như vậy, vẫn là khác hẳn cho với cô ngày thường.
Bị chị dâu Hướng Hồng Anh chỉ ra, Từ Phượng Hà cười khổ một tiếng: "Mỹ Vân, chính là người có bộ dáng em hâm mộ nhưng vĩnh viễn đều không làm được."
Hai người liếc nhau, đều không nói gì nữa. Cô ấy có vòng eo to, eo to chân to, đứng cùng Thẩm Mỹ Vân là hai người khác biệt hẳn.
Hướng Hồng Anh nghe nói như thế, cô ấy từ trước đến nay hùng hùng hổ hổ, cũng lần đầu trâm mặc xuống, cô ấy nhéo nhéo thịt trên lưng mình: "Nếu chị có thể thay đổi cơ thể với Mỹ Vân thì tốt rồi."
Hu hu hu, thật sự là bọn họ rất hâm mộ Thẩm Mỹ Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận