[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1123: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 2

Chương 1123: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 2Chương 1123: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Lăm Xuyên Không 2
Cô đưa cái mẹt ra, lộ ra một chồng nhân sâm bên trong, còn đều là những cây nhân sâm to bự, đã trừ đi cây đưa cho lão Hổ.
Nhưng trong này vẫn còn tận mười một cây.
Chất đầy ắp, tràn cả vành mẹt.
Chỉ kém chất thành ngọn.
Quả quýt trong tay Thẩm Hoài Sơn "bịch" một tiếng rơi xuống đất: "Cái chi đây? Đây là cái chỉ?"
"Nhân nhân nhân ... nhân sâm?”
Nghe mà xem, ông ấy đã kích động tới mức nói tiếng địa phương Đông Bắc luôn rồi.
Thẩm Mỹ Vân đưa mẹt qua: "Đúng đó ạ."
Thẩm Hoài Sơn có chút hoảng hốt, cầm lấy một cây nhân sâm, nhìn đi nhìn lại: "Con đào được bao nhiêu?"
Thẩm Hoài Sơn đưa tay sờ sờ nhân sâm, xúc cảm chân thật khiến ông ấy tin tưởng vài phần, ông ấy kinh ngạc nói: "Con lấy đâu ra nhiều nhân sâm như vậy?"
"Con nộp lên một phần, còn lại đều ở trong này."
Thẩm Mỹ Vân ngồi bên cạnh giường lò, lắc lư chân: "Không phải con đã nói rồi sao ạ, vài ngày trước đi Thanh Sơn thu hoạch, con đào rất nhiều nhân sâm."
Từ khi nào thì nhân sâm lại nhiều như củ cải trắng thế này?
"Còn nộp lên rồi?"
"Ba xem xem."
"Con đã đánh dấu chỗ đó rồi, đến lúc đó lại đi lấy."
Thẩm Hoài Sơn: "Ba sống lâu rồi, nhưng đây lần đầu tiên ba thấy người ta dùng túi to để nói về nhân sâm." Thẩm Mỹ Vân cười tủm tỉm nói: "Bên kia vẫn còn không ít đấy ạ, nhưng mà đều còn non, chờ thêm hai ba năm nữa mới thu hoạch được."
Thẩm Mỹ Vân: "Hơn hai mươi cây thì phải, chứa đầy một túi to, dù sao đến cuối cùng con được chia mười hai cây.
Phải nói là cả đời cũng không dùng xong.
Còn mấy cây nhỏ đào lên cũng không để làm gì, còn chưa lớn lên nữa.
Thẩm Hoài Sơn suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu: "Chừng này đã đủ để người thường dùng cả đời rồi."
Một mảnh lớn nhân sâm kia, trên cơ bản đều bị cô lấy hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Ba xem chọn một cây mang về đi ạ."
"Ba vui vẻ là tốt rồi."
Chính là cây lớn nhất kia!
Thẩm Mỹ Vân ngoài ý muốn: "Con chọn cho ba cây này cơ."
Nhưng ông ấy lại không chọn cây lớn nhất, ngược lại chọn một cây cỡ trung.
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Cây đó con giữ lại đi, ba chọn cây này cũng không tệ, bề ngoài cũng tốt."
Thẩm Hoài Sơn cũng không khách khí với cô: "Cây này nhé?"
Thẩm Mỹ Vân trái lại không cự tuyệt ông ấy.
"Ba, buổi tối ba ở lại nhà ăn cơm, nghỉ tạm hai ngày nhé?"
Cô ngước mắt mong đợi nhìn đối phương.
Như vậy thì bảo Thẩm Hoài Sơn từ chối kiểu gì đây?
Ông ấy trầm ngâm: "Ba đi quá lâu rồi, vẫn phải đi về."
Quý Trường Tranh ở bên cạnh lên tiếng nói một câu: "Ba, ba ở lại thêm vài ngày đi, con đã nói với bên lão bí thư, mời ba đến đây giúp việc cứu một người, sẽ về trễ vài ngày." Chuyện này...
Thẩm Hoài Sơn không nhịn được quay đầu nhìn sang: "Con nói lúc nào vậy?"
Quý Trường Tranh cười cười: "Chính là lúc ba đi cao ốc bách hóa mua đồ đấy ạ, con ở ngoài tìm một cái điện thoại, gọi cho đại đội Tiền Tiến xin nghỉ với lão bí thư."
"Lão bí thư nói hiểu rồi, bảo ba chuyện cứu người khẩn cấp, bên đại đội ông ấy sẽ nhìn giúp."
Nhìn giúp là ý gì.
Lời này, sợ là mọi người đang ở đây đều biết.
Địa vị xã hội của Thẩm Hoài Sơn thấp, không thể ra khỏi đại đội Tiền Tiến, hoặc phải nói là không thể ra khỏi Công Xã Thắng Lợi.
Nhưng mà, giờ ông ấy không chỉ rời đi đại đội Tiền Tiến, còn ra khỏi Công Xã Thắng Lợi, trong chuyện này tất nhiên phải có người giúp yểm hộ.
Mà người này chính là lão bí thư.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Sơn không nhịn được cảm thán nói: "Lão bí thư thật là một người tốt."
Thật sự là một người tốt.
Ông ấy và Thu Hà ở phía đại đội Tiền Tiến, đã chịu nhiều sự quan tâm của đối phương.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Ba nghỉ ngơi một hồi với Quý Trường Tranh trước đi, con đi gọi Miên Miên về."
"Con bé nhất định cũng rất nhớ ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận