[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1096: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 1

Chương 1096: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 1Chương 1096: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 1
"Buông tôi ra, buông tôi ra, có giỏi thì buông tôi xuống, chúng ta đấu tay đôi!"
"Anh chơi trò đánh lén thì tính là gì?"
"Buông tôi xuống!"
Quý Trường Tranh cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy, anh cười khẩy: "Khiêu khích tao?"
"Một ngón tay cũng có thể đè chết mày!"
Con Sóc Béo nghe vậy, tức chết, lông dựng đứng, quay đầu chui vào lòng Thẩm Mỹ Vân, oa một tiếng khóc lên: "Mẹ ơi II"
Thẩm Mỹ Vân: "?"
Quý Trường Tranh: "2"
Con sóc béo: "...'
Âm phát ra của con sóc béo, thật sự đã bắt đầu rồi.
Quý Trường Tranh nhấc cái mông của con sóc lên nhìn: "Anh cũng không muốn thằng nhóc sóc con đâu."
Thẩm Mỹ Vân ngơ ngác nhìn: "Em đâu sinh được con sóc."
Đây rõ ràng là bước tới dựa vào mẹ.
"Tốt nhất anh nên ăn nói đàng hoàng cho tôi."
Một tiếng mẹ ơi khiến cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh ngơ ngác.
"Anh ăn nói đàng hoàng cho tôi, không không không, tay của anh đặt cho đàng hoàng, tôi là giống đực, đi tiểu sẽ không rửa tay được không hả?"
Nó vừa bịt cái mông lại, vừa gào thét: "Mẹ ơi, mẹ ơi."
“Tôi chính là kêu mẹ đó."
Đúng là vô cùng nhục nhã. Quý Trường Tranh: "..."
Nó lấy tay của Quý Trường Tranh ra, đặt lên mũi ngửi, một tiếng oẹ phát ra.
Đúng là hôi khai.
Tuy Quý Trường Tranh nghe không hiểu, nhưng khỉ Ma Các ở bên cạnh đã bắt đầu giải thích.
Quý Trường Tranh đúng là kẻ ngốc, cũng có thể nhìn ra được trước khi anh sờ vào mông con sóc, bẩn tới mức nào rồi.
Quý Trường Tranh không thèm để tâm, chỉ là một con sóc béo rẻ mạt, quay đầu nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đi thôi, chúng ta quay về đi, những người bên nơi trú quân vẫn đang tìm em đó."
Cho dù là nghe không hiểu con sóc béo đang nói gì.
"Ìa phân còn có thể kéo thành hình trái tim, tặng anh ha?"
Nhìn thấy vẻ mặt của anh không vui, con sóc béo liền vui mừng, còn vểnh cái mông vê phía Quý Trường Tranh: "Tôi thả rắm cũng thơm lắm, có muốn không?"
Nhưng nhìn thấy nó lắc đầu vẫy đuôi với dáng vẻ đắc ý như vậy, thì biết là không phải lời tốt đẹp gì.
Trước giờ Quý Trường Tranh là một người mắc bệnh thích sạch sẽ, lúc đó vẻ mặt của anh trở nên xanh ngắt.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Nơi này còn có một túi nấm gan bò, có điều em cũng không dám chắc, đợi quay về kêu người hiểu về phương diện này tới hái, để tránh không bị trúng độc."
Mặc dù, khỉ Ma Các từng thử rồi, nhưng Thẩm Mỹ Vân vẫn sợ, lúc hái nấm đừng hái nhiều, ngược lại hái lẫn lộn.
Đương nhiên Quý Trường Tranh không cự tuyệt, trước khi hái nấm gan bò, anh đã dùng chiếc còi đeo ở trên cổ, thổi một tiếng.
Chiếc còi này ở nơi hoang dã này có rất nhiều công dụng, vừa có thể cấp cứu, cũng có thể thông báo cho mọi người, còn có thể làm ám hiệu. Mà tiếng còi này của Quý Trường Tranh, là nói với mọi người là đã tìm thấy người rồi, kêu mọi người giải tán không cần tiếp tục tìm nữa.
Quả nhiên,
Những người ở nơi xa, nghe thấy tiếng còi này cũng lần lượt dẹp đường về phủ.
Cũng chính là nói trở về nơi trú quân.
Mà mấy người bên phía Quý Trường Tranh cũng không ngoại lệ, tới khi đi được một nửa đường, Thẩm Mỹ Vân mới nhớ lại: "Đúng rồi, còn có một lô quả lê vẫn chưa hái."
"Hãy đem mấy thứ này về trước rồi quay lại hái được không?"
Thẩm Mỹ Vân dừng lại.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn cô: "Em sao vậy?"
Cô suy ngẫm một hồi, có hơi khó nói: "Ở đó có rất nhiều lê, nhưng nếu như hái hết toàn bộ thì sợ những chú khỉ Ma Các sẽ không có gì ăn."
Lúc này, đột nhiên Quý Trương Tranh hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của cô, những người vận chuyển như bọn họ, đúng là một ngọn cỏ cũng không sống nổi.
Đừng nói là lê đã chín rồi, cho dù là lê còn xanh, cũng đều sẽ thu hoạch hết toàn bộ.
Còn đang nghĩ, có thể đào luôn cả cây lê luôn không, đào về để trông trước cổng nhà.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận