[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 937: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 5

Chương 937: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 5Chương 937: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 5
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, cười cười, cô biết ông Quý và bà Quý, hai người đều là những đứa trẻ được sinh ra với điều kiện tốt.
Lại đều là người thành phố, nấu cơm thì biết nấu cơm, nhưng loại củi lớn bếp lò nông thôn này cũng chưa từng dùng qua.
Không biết dùng cũng là bình thường. Lúc ấy cô mới xuống nông thôn, đêm đầu tiên chẳng phải cũng thiếu chút nữa đốt hết nhà cửa sao, còn chưa nói là đốt bếp lò.
Cho nên, trái tim cô lại khoan dung, an ủi bọn họ.
"Vậy vừa vặn đợi một lát, cơm cho tập thể làm xong rồi chúng tôi cùng ăn."
Thấy Thẩm Mỹ Vân không tức giận, cũng không có ghét bỏ bọn họ phế vật.
Điều này làm cho bà Quý thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Thẩm Mỹ Vân đến bên cạnh: "Chờ sau khi về nhà, dạy ba con đi nhóm lửa, sau này bữa nào cũng để cho ba con làm."
Thẩm Mỹ Vân cũng không dám làm thế này đâu.
Thẩm Mỹ Vân không muốn ăn cơm chó, quyết đoán dẫn Miên Miên đi tìm bà Hồ.
"Đừng sợ, ông ấy nấu cơm rất ngon, không tin để ông ấy nấu một bữa con sẽ biết."
"Ông đi với tôi." Được lắm!
Ông ấy thổn thức nói: "Đã nhiều năm không làm cơm, để bà làm cũng không phải là không được."
Ông Quý không cần nghe, cũng biết bạn già nhà mình đang nói cái gì.
Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ, bà Quý đi tới xách lỗ tai ông Quý ra chỗ khác mắng.
Ông cụ vinh quang nửa đời người, ở bên ngoài oai phong một cõi, để cho cô dạy nấu cơm, cô hơi sợ hu hu hu.
Là loại bánh tráng không cần mì sợi, trực tiếp cùng bột mì, thưa thớt bày ra bên cạnh nồi, rất nhanh một cái bánh sẽ làm xong.
Nói xong lời này bà ấy lập tức cầm nồi lên, quả nhiên nhìn thấy nước đậu xanh đang nấu bên trong.
Một cái nồi khác, đang chuẩn bị hấp bánh.
Lặp lại lời của bí thư chi bộ, bà Hồ cười nghiêng mắt: "Còn phải dặn dò sao, đợi đến lúc đó tất cả chúng tôi đều đã chết đói rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Một nồi này xem ra không đủ." Chỉ có hai cái bếp thôi.
Dù sao người đi xuống ruộng cũng nhiều.
Nếu dựa theo một trăm đầu người để tính, một người hai cái bánh, vậy cũng cần hai trăm cái bánh.
Thẩm Mỹ Vân vừa nhìn đã chie thấy một nồi đang hấp, chỉ là đáng tiếc vẫn chưa đủ.
"Cho nên bác có bảo bà Triệu bưng một chậu bột mì về, để bà ấy ở nhà hấp bánh. Ba cái nồi cùng hoạt động, chờ thêm chút nữa là sắp xong rồi."
Tất cả mọi người đều hoảng hốt theo, nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn lên trời.
Bà Hồ cũng nhịn không được mà kinh diễm.
Da Thẩm Mỹ Vân rất trắng, nóng lên thì máu sẽ dồn lên trên, khuôn mặt đều đỏ rực theo, cực kỳ giống quả đào mật.
Bà Hồ cười: "Đi rửa mặt đi, xem cháu nóng chưa kìa."
Thẩm Mỹ Vân đals một tiếng, đi múc một chậu nước, tùy ý rửa mặt, đang rửa, bên ngoài một tiếng sấm nổ kinh thiên.
Thấy đã sắp xếp xong xuôi, Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: "Có bác ở đây, cháu cũng có thể thoải mái không ít."
"Trông đám mây đen kia, hình như là sắp có mưa to."
"Tôi cũng thấy vậy, làm ơn ông trời cũng đừng mưa nữa, nếu mưa thật, thật sự là muốn mạng của chúng ta." Mọi người vất vả một năm, chỉ trông cậy vào chút thu hoạch này thôi.
Một tiếng sấm nổ kinh thiên này, tâm trạng cười đùa thoải mái ban đầu của mọi người cũng không còn.
Các cụ bà đều cúi mặt theo, động tác trong tay bận rộn nhanh hơn.
Sau đó chừng hai mươi phút, hai rổ bánh hấp đã ra lò, những cái bánh hấp này đều là bánh lương khô, bột ngô còn thêm bột mì, thế nhưng để có thể no bụng, bột mì kia không được rây lọc kỹ càng, cho nên những cái bánh hấp này đều có màu xám.
Hai giỏ bánh nướng lớn, cộng thêm một thùng nước đậu xanh.
Làm thế nào để đưa xuống ruộng là một vấn đề.
Thẩm Mỹ Vân làm việc nhẹ nhàng cũng được, thế nhưng, gánh đòn gánh là thật sự cô làm không được.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận