[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1257: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 1

Chương 1257: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 1Chương 1257: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 1
Tô Bội Cầm sinh giỏi thật, một hơi sinh bốn đứa con, bốn đứa đứa nào cũng cưới vợ, con đàn cháu đống.
Nhà họ Quý cứ thế mà hưng thịnh.
Lúc còn trẻ, nhà bà cũng như nhà họ, hai vợ chồng bầy bạn nhau, không nói cầm sắt hòa minh cũng khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng bốn mươi năm trôi qua, hôm nay nhà họ Quý cành lá xum xuê, còn nhà họ Tống...
Trong mắt bà Tống hiện lên một tia cô đơn, con trai làm nghiên cứu khoa học, không có tâm trạng yêu đương, càng không tính kết hôn, cả năm không về nhà.
Con gái...
Nhắc tới con gái, bà ấy càng đau lòng.
Nói không chừng còn phải đi tìm sự giúp đỡ của nhà họ Quý.
Nhà họ Quý vốn cũng không được thuê người giúp việc, nhưng nhờ có ông Quý, chức vị năm đó của ông cao, dù đã lui vê sau nhưng cũng được đơn vị chiếu cố.
*
Vừa vào, bà Quý đánh tiếng trước: "Đồng chí Trương, có thể dọn đồ ăn lên rồi."
Cả gia đình ồn ào bước vào nhà.
Nhà họ Quý không biết bà Tống có chuyện cần nhờ họ.
Ngày nay, việc gọi mẹ Trương hay bảo mẫu không còn phổ biến nữa, vì đó là tàn dư của chủ nghĩa tư bản nên mọi người đều thống nhất gọi là đồng chí.
Nghĩ tới đây, bà Tống càng đau đầu.
Trời lạnh, đồ nhanh nguội, phải ăn lúc còn nóng mới ngon nên phải chờ Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân về mới bắt bếp.
Đồng chí Trương hỗ trợ nấu cơm ngược lại không tính là vi phạm quy định. Bà ấy ra lệnh, đồng chí Trương lập tức gật đầu: "Còn hai món, tôi nấu xong sẽ bưng lên."
Hơn nữa, giờ lại có anh cả nhà họ Quý là Quý Trường Đông, thế như mặt trời ban trưa.
Mắt đầy tham lam?
"Dì Trương, ba mẹ Mỹ Vân cho một ít thịt khô cá khô, dì xem có kịp làm không?”
Anh vừa nói xong, ông Quý và ba anh em nhà họ Quý đồng loạt đi tới chăm chú nhìn cái bao lớn kia.
Thẩm Mỹ Vân nói cám ơn, Quý Trường Tranh thì dứt khoát hơn nhiều, trực tiếp mở hai gói hành lý lớn ra.
Quý Trường Tranh: "2"
Bà Quý thấy anh đặt hết con này tới con khác lên bàn, không khỏi hỏi: "Sao con lại mang nhiều thịt về thế? Tết bố mẹ và cậu Mỹ Vân sẽ ăn gì?"
Mẹ Trương ừ một tiếng, mắt sáng lên: "Nhiều vậy sao?"
"Làm kịp thì làm một con, không làm kịp thì treo trong bếp."
Anh bình tĩnh mở hành lý, lấy hết gà khô, cá khô và thỏ khô trong đó ra.
Gần đây không dễ mua thịt, đến nhà họ Quý cũng không ngoại lệ.
Làm sao? Chuyện gì?
Bà ấy từng đến nhà đối phương ở.
Quý Trường Tranh lấy đống còn lại ra: "Con nói không lấy, nhưng mẹ vợ con nói nhà chúng ta nhiều nhiều, ít quá không đủ ăn."
"Cậu là thợ săn, lúc nào cũng lên núi săn thú được, họ có thịt ăn, sợ chúng ta ở Bắc Kinh bị hạn chế mua thịt, khó mua."
Nến mới bảo anh ngàn dặm xa xôi mang vê.
Cái này... Bà Quý không tin con trai mình, nhìn sang Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đây là tâm ý của ba mẹ và cậu con."
Bà Quý ừ một tiếng, cười như hoa nở: "Cảm ơn họ hộ mẹ."
Thầm nghĩ chờ Mỹ Vân về, bà ấy cũng không thể để cô đi tay không, chuẩn bị ít quà bảo cô mang về cho ba mẹ.
Sau khi lấy hết đồ ra.
Ông Quý còn đang nhìn cái túi chằm chằm.
"Hết rồi à?"
Ông Quý chủ động hỏi.
Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân không hiểu họ đang tìm gì nên gật đầu: "Mọi người còn muốn gì nữa?"
Ông Quý chắp tay sau lưng, nháy mắt với mấy đứa con trai, nhưng ba đứa con trai đều không lên tiếng.
Vờ như không nhìn thấy.
Ông Quý thật sự hết cách, bèn xoa tay: "Ngũ vị tử lần trước Mỹ Vân gửi về, ba ngâm nước uống, trị mất ngủ rất có hiệu quả."
Ông ấy không thích uống thuốc Đông y, đắng lắm. Ngũ vị tử uống như uống nước sôi, một ngày uống hai cốc.
Buổi tối ngủ ngon không mộng ni.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh vừa nghe đã hiểu: "Không có ngũ vị tử."
Thấy mặt ông Quý đầy vẻ thất vọng, Quý Trường Tranh giải thích: "Ngũ vị tử mọc gần đội Thanh Sơn của tụi con, lúc ấy tụi con đi làm nhiệm vụ, Mỹ Vân gặp may hái về một ít."
Bạn cần đăng nhập để bình luận