[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 806: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 3

Chương 806: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 3Chương 806: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 3
Ngược lại, bà Quý cũng không biết rõ, nếu như Mỹ Vân đã có trù nghệ tốt, vậy thì nhất định phải cung cấp đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cho cô.
Triệu Xuân Lan nghe thấy lời này thì không nhịn được thở dài: "Lời của thím nói cũng đúng, nếu mẹ chồng của cháu hiểu được một nửa như thím thì tốt."
Cô ấy xào rau rất keo kiệt, mỗi lần dùng dầu đều dùng bông chấm một vòng, như vậy mà còn bị mẹ chồng nói là lãng phí.
Lại nhìn Mỹ Vân một chút này — Thực sự là người so với người, tức chết đi được.
Bà Quý sắc bén, đi thẳng vào vấn đề: "Đó là do chồng của cháu không nói chuyện tốt với mẹ chồng cháu."
Chuyện này— Triệu Xuân Lan nghe như có điều suy nghĩ.
Thẩm Mỹ Vân mặc kệ hai người này tán gẫu, mắt thấy đã chuẩn bị xong hết thì cô liền đi vào nhà bếp bắt đầu làm việc.
Bánh tôm cay, cá chạch kho tộ, rau xanh xào đậu, còn có chút dưa leo, canh trứng cà chua.
"Tại sao đại đoàn trưởng Trương lại muốn mở họp?"
Bọn họ liền chuẩn bị ăn cơm. Nhưng mà Quý Trường Tranh vẫn còn chưa trở về.
Trong văn phòng bộ đội, vốn là tất cả mọi người đã tan làm, nhưng mà bởi vì đại đoàn trưởng Trương đột nhiên ra lệnh muốn mở họp.
Tất nhiên là Miên Miên đồng ý: "Để con đi đón ba tan làm."...
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Miên Miên, con đi xem thử sao ba vẫn chưa về?"
Này không, tất cả đám người vốn muốn tan làm lại quay về phòng làm việc lần nữa.
Sau khi làm xong, Thẩm Mỹ Vân liền đi lấy chén nhỏ, lấy hơn mười chiếc bánh tôm, sáu con cá chạch để Triệu Xuân Lan bưng trở vê. Tiểu đoàn trưởng Lý lẩm bẩm một câu: "Tôi thấy có vẻ như là anh có chuyện tốt, đang rất vui mừng cho nên không lo lắng gì cả."
Làm sao mọi người biết được?
chỉ đạo viên Ôn bình chân như vại: "Không phải đợi lát nữa là sẽ biết sao?"
Vừa đến, tiểu đoàn trưởng Lý liên không nhịn được hỏi mấy người xung quanh.
Bên kia, Quý Trường Tranh nhìn thấy chỉ đạo viên Ôn như vậy thì nhíu mày hỏi: "Bây giờ đi ngủ, buổi tối làm trộm sao?"
Buổi tối, anh ấy còn muốn đi thảo nguyên ngoại ô, hôm nay tranh thủ bắt thêm chút vịt dại, ngày mai đưa đến nhà tham mưu Chu để bọn họ phải lau mắt mà nhìn anh ấy!
Anh ấy không chỉ có đầu óc, mà anh ấy còn có thể lực, có thể đánh liệp, nuôi được vợ.
chỉ đạo viên Ôn liếc anh ấy một cái, tiếp theo nhắm mắt dưỡng thần.
Bây giờ đã bảy giờ rồi, nếu bây giờ ngủ thì buổi tối còn có ngủ được không?
"Vừa rồi đại đoàn trưởng Từ của bọn họ cười chúng ta, nói chúng ta đến thảo nguyên ngoại ô đã thua ba lần liên tiếp, lần này đến chỗ của bọn họ, còn không phải là chúng ta thua đến mức không còn quần lót sao?"
Còn đang oán trách thì đại đoàn trưởng Trương đã đẩy cửa tiến vào, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ giận dữ: "Ngày mai phải đến quân đội bên cạnh, các cậu đã biết chưa?"
Quý Trường Tranh xùy một tiếng, không muốn để ý đến người đang ghen tị này.
"Cậu cưới vợ quá dễ, nào biết được lòng chua xót của mấy người đơn thân như chúng tôi?"
Tất cả mọi người gật đầu.
chỉ đạo viên Ôn mở hé mắt, cho Quý Trường Tranh một ánh mắt anh không cần biết.
Ai có thể nhịn được lời này? Tất cả mọi người, không ai có thể nhịn được.
"Mẹ kiếp!"
"Đúng vậy, không phải là chỉ thắng chúng ta ba lần sao, tính là cái gì?"
"Trật tự!" Đại đoàn trưởng Trương vỗ bàn một cái: "Cái gì mà chẳng phải thắng chúng ta ba lần? Tôi hỏi các cậu, tại chỗ của mình mà còn để cho bọn họ thắng ba lần, mặt mũi của các cậu đâu hết rồi?"
Lần này — Tất cả mọi người đều im lặng.
"Nói đi?"
"Tôi cũng muốn hỏi các cậu một chút, lý do là gì?"
Vẫn một không khí an tĩnh, tất cả mọi người đều không nói chuyện.
"Có phải là..." Sĩ quan hậu cần yếu ớt lên tiếng: "Là bởi vì bọn họ không mang theo đồng chí Thẩm Mỹ Vân?"
Lời này vừa dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận