[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1027: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 8

Chương 1027: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 8Chương 1027: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 8
Triệu Ngọc Lan thấy hơi xấu hổ mà đỏ mặt, cô ấy giậm chân: "Chị!"
Rốt cuộc cô ấy vẫn là một cô gái lớn tướng.
"Được rồi được rồi, để Mỹ Vân chỉnh trang lại tóc cho em đi."
Triệu Xuân Lan nói xong câu này thì liền đưa đóa hoa tươi mới xinh đẹp kia cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Lan sau khi nhận lấy đóa hoa thì cô buộc tóc cho Triệu Ngọc Lan rồi lập tức cài bông hoa rực rỡ lên tóc cô ấy.
Trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trong nhà đều im lặng.
Đẹp!
"Đúng vậy, đẹp đến nỗi tôi quên nói chuyện luôn."
Đẹp đến nỗi khiến cho mọi người đều quên khen ngợi nên trong lúc nhất thời ai cũng đều ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc Lan.
"Đẹp lắm!"
Sao mọi người đều không phản ứng gì thế?
Triệu Ngọc Lan cẩn thận sờ lên rái tai: "Trông thế nào ạ? Khó coi lắm sao?"
"Quá rạng rỡ luôn ấy."
Đẹp đến cùng cực.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có lúc có thể xinh đẹp đến như vậy.
Lời này khiến cho Triệu Ngọc Lan xấu hổ đến đỏ cả mặt rồi đi tới gương ngắm nhìn chính mình. Khi nhìn thấy bản thân xinh đẹp kiều diễm, rực rỡ đến nỗi động lòng người ở bên trong gương, cô ấy lại càng cảm thấy không thể tin được.
"Đây thật sự là em sao?” "Không ngờ là Ngọc Lan cũng là một đại mỹ nhân đấy nha, Tiểu Ôn lại càng hời rồi."
"Không phải."
Đẹp đến nỗi khiến người ta kinh động.
Cũng bởi vì có nền tảng tốt nên cô ấy được trao cơ hội.
Thẩm Mỹ Vân võ lên bả vai cô ấy một cái rồi khích lệ nói: "Đây là em đấy, em vốn dĩ xinh đẹp thế mà."
Triệu Ngọc Lan lắc đầu: "Là do kỹ thuật trang điểm của chị dâu Mỹ Vân quá giỏi đấy.
Quả nhiên không cần đợi quá lâu, chỉ đạo viên Ôn đã tới nơi rồi, mặc quân phục lịch sự, dáng vẻ đầy oai hùng rạng rỡ.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười nhưng không hề giành công.
Nếu không có Thẩm Mỹ Vân thì cô ấy mãi mãi không biết được Triệu Ngọc lại có thể xinh đẹp được đến thế.
"Cảm ơn chị nha."
Chớp mắt đã đến mười giờ, khách khứa bên ngoài nhà họ Chu đã lần lượt đến rồi, cô dâu cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu chú rễ đến cưới cô dâu nữa thôi.
Kỹ thuật cho cô giỏi cho nên cô ấy mới có thể đẹp được như vậy.
Đây là một khía cạnh mà mọi người cũng chưa từng nhìn thấy.
"Chú rễ tới rồi."
"Muốn vào trong rồi, nếu muốn vào nhà thì phải cho tiền hỉ trước nha."
Chỉ đạo viên Ôn vui vẻ ra mặt, không nói lời nào, anh ấy chỉ đưa tiền cưới ra cửa rồi cùng lúc đó lần lượt đưa hơn mười tờ vào.
Mới mở cánh cửa đầu tiên.
"Còn phải có đường hỷ nữa!" Chỉ đạo viên Ôn lại chớp mắt nhìn đồng đội phía sau, người đồng đội này lập tức hiểu ra, lập tức lấy một nắm kẹo hỷ trong túi đưa cho anh ấy.
Chỉ đạo viên Ôn sau khi nhận lấy kẹo thì liền ném vào trong qua cái cửa nằm phía trên.
"Mở cửa đại cát, mở cửa thôi!"
Nhân lúc mọi người đều ra sức đi nhặt kẹo hỷ thì chỉ đạo viên Ôn và các chiến hữu bên ngoài đã ồ ạt lần lượt xông vào.
Chiếc cửa gỗ nhỏ của nhà đương nhiên không thể chịu nổi sự nháo nhào như thế rồi.
Rầm một cái, cánh cửa liền được mở tung ra.
Người trong nhà đang nhặt tiền hỷ vẫn còn ngơ ngác vì sao chú rể và phù rể lại vào trong thế này?
Đúng thật là vì nhặt kẹo hỷ thôi mà thua thiệc quá lớn rồi.
Tiền hỷ còn chưa cầm được trên tay nữa.
Khi này đuổi người ta ra ngoài thì lại không phù hợp lắm.
Mà chỉ đạo viên ôn vừa đi vào liền đưa ánh mắt dính chặt vào Triệu Ngọc Lan. Triệu Ngọc Lan hôm nay quả thật quá là xinh đẹp.
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt long lanh như nước, trên tóc có một bông hoa đang nở, đừng nói là xinh đẹp mỹ lệ, cô ấy còn đẹp hơn cả hoa nữa.
Lần đầu tiên chỉ đạo viên Ôn lại cảm thấy chò dù lần này có bị xử phạt thì một đóa hoa thì cũng sẽ đi hái.
Cảnh tượng này, anh ấy có thể sẽ nhớ cả đời này.
"Ngọc Lan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận