[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1932: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 9

Chương 1932: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 9Chương 1932: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Chín Xuyên Không 9
Không có dê dẫn đầu, tất nhiên là bị đối phương ấn xuống đất ma sát.
Miên Miên đột nhiên nói: "Anh Hướng Phác, mẹ em từng nói, học sinh nên học ở trường. Mỗi một người đều như vậy, huống chi, mẹ nói, mỗi bảy năm sẽ khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học."
Miên Miên bẻ đầu ngón tay tính toán: "Có phải qua hết năm nay, lập tức tròn bảy năm rồi không?" "Đúng vậy, ngay cả sang năm là mấy năm anh cũng không biết."
Quý Minh Viên xoa xoa mái tóc, làm trẻ con thật là tốt, không biết sau đêm nay là năm nào. Miên Miên lại không thể nói, phải khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô bé chỉ kéo tay Ôn Hướng Phác, nói: "Anh Hưởng Phác, anh đến trường học đi. Như vậy đến lúc đó anh Hướng Phác mới có thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học."
Ôn Hướng Phác thậm chí không hỏi tại sao, lập tức trả lời: "Được."
Trả lời quá nhanh, khiến Miên Miên không nhịn được kinh ngạc một lát: "Cái gì?"
"Anh đến trường học học tập."
Quá mức dễ dàng nói chuyện, để Miên Miên cho là mình nghe lầm, cô bé xoa xoa lỗ tai: "Thật sao?"
Miên Miên lập tức nói hai câu.
Miên Miên muốn để cậu học, như vậy cậu lập tức đi học chỉ tốt, dù sao giá sách trong nhà đã bị cậu đọc xong, sách trong thư viện, cũng bị cậu mượn đọc hơn phân nửa.
Điều này làm cho Quý Minh Viên và Quý Minh Phương trợn mắt há hốc mồm.
"Vậy được rồi, móc ngoéo một trăm năm không được thay đổi!" Miên Miên vươn tay về phía Ôn Hướng Phác, Ôn Hướng Phác luôn cao lãnh bên ngoài, lại chủ động móc ngoéo với Miên Miên.
Cho nên, đi học cũng không phải không được.
Không phải, giáo viên và bọn họ không biết đi tìm Ôn Hướng Phác bao nhiêu lần, bảo đối phương trở lại trường học học tập, đối phương cũng không để ý tới bọn họ.
"Đương nhiên, anh sẽ không lừa em."
Miên Miên gật gật đầu: "Đến lúc đó em cũng về trú đội Hà Thành đi học."
ebookshop.vn
Điều này sao lại ma huyễn như vậy?
Khi Quý Minh Viên và Quý Minh Thanh còn đang hoài nghi cuộc sống, Ôn Hướng Phác đã nói lời tạm biệt Miên Miên: "Anh về trước đây, đợi sang năm mới, anh sẽ đến trường học báo danh đi học."
Đối phương lập tức đồng ý?I
Nhìn hai học bá nói ẩu nói tả như thế.
Ôn Hướng Phác gật đầu: "Đương nhiên."
Cậu chưa bao giờ lấy hạng khác ngoài hạng nhất.
Cô bé thấp giọng nói: "Anh Hướng Phác, em khai giảng tranh thủ giành hạng nhất lớp, anh cũng nhớ giành hạng nhất nha."
Quý Minh Viên và Quý Minh Phương liếc mắt nhìn nhau, nói: "Hay là, chúng ta cũng lập mục tiêu?"
Quý Minh Viên và Quý Minh Phương bị đánh cũng không tức giận, ngược lại còn trốn ở bên cạnh, ba bọn họ là Quý Trường Cần khuyên nhủ: "Được rồi, Phượng Hà, em đừng tức giận, thành tích của đứa nhỏ không tốt, thuần túy trách ba, ba là người có thành tích kém cỏi nhất trong nhà chúng ta."
Nghe được mục tiêu của hai đứa nhỏ, Từ Phượng Hà tức giận thiếu chút nữa cầm lấy chày cán bột đánh bọn họ: "Mục tiêu của Ôn Hướng Phác là đứng thứ nhất, các con thì hay rồi, một người thì muốn đứng thứ hai từ dưới đếm lên, một người thì muốn đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Không thể có chút mục tiêu nghiêm túc sao?"
Nhường danh hiệu đứng nhất từ dưới đếm lên cho người khác thôi!
"Em đứng thứ ba từ dưới đếm lên." Từ Phượng Hà tức giận đến phát run, cô ấy chỉ có hai đứa nhỏ này, kết quả hai đứa nhỏ này người sau phế hơn người trước, những ưu điểm của nhà họ Quý thật sự là một chút cũng không kế thừa được.
"Anh đứng thứ hai từ dưới đếm lên."
Từ nhỏ anh ấy đã không phải là người thích đi học, miễn cưỡng học xong trung học cơ sở, lập tức tìm quan hệ vào làm việc ở khu mua sắm của nhà máy thép, sau đó lại đi học ban đêm, kiếm được bằng đại học, lúc này mới xem như đứng vững gót chân ở nhà máy thép.
Thế nhưng, Quý Trường Cần biết nền tảng của mình, toàn bộ mấy đứa con nhà họ Quý, anh ấy xem như là người kém cỏi nhất, dựa vào quan hệ của ba mẹ, lúc này mới có thể đi tới một bước hôm nay, đây đã là hạn mức cao nhất của anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận