[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2106: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 8

Chương 2106: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 8Chương 2106: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 8
Sau khi nói xong lời này, cô bé lại tự mình phủ định: "Thôi, anh Hướng Phác quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa, chắc chắn anh ấy cũng không rõ."
"Như vậy đi, mẹ, con về xem hai trường, xem xong rồi quyết định được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng được, mấy ngày nay mẹ sẽ chuyển hộ khẩu cho con trước."
Hộ khẩu của Miên Miên muốn chuyển về thì cũng không khó, dù sao hộ khẩu của Quý Trường Tranh chính là hộ khẩu Bắc Kinh, hơn nữa hộ khẩu của anh vẫn luôn ở nhà họ Quý.
Mà anh và Miên Miên lại là quan hệ ba con, đây là thân thuộc trực hệ, chỉ cần chuyển hộ khẩu của Miên Miên từ hộ khẩu của Thẩm Mỹ Vân sang hộ khẩu của Quý Trường Tranh là được.
Chỉ là lúc chuyển hộ khẩu, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cả nhà họ Quý đều là họ Quý, cô mới thuận miệng hỏi một câu: "Có cần đổi họ không?"
Lời này vừa nói ra, Miên Miên đã lắc đầu: "Không ạ, con thích họ Thẩm cơ."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Vậy thì cứ họ Thẩm đi."
Hướng Hồng Anh không ngờ Miên Miên lại còn có thể nghĩ đến chuyện này, cô bé sững sờ một lúc, sau đó bậc cười: "Đương nhiên là được."
Đợi Miên Miên thi cấp hai xong, Thẩm Mỹ Vân đã bắt tay vào việc chuyển hộ khẩu cho cô bé, trước tiên cô về Bắc Kinh một chuyến, chuyển Miên Miên ra khỏi hộ khẩu của mình, sau đó lại đến đồn công an Đông Thành, chuyển hộ khẩu của Miên Miên sang tên Quý Trường Tranh. Lúc đi còn mang theo sổ hộ khẩu của Quý Trường Tranh, sổ hộ khẩu của cô, và giấy đăng ký kết hôn của cô và Quý Trường Tranh, coi như là chứng minh.
Miên Miên: "Bác hai ơi, cháu có thể đến trường tham quan trước không? Tham quan xong rồi mới quyết định."
"Hộ khẩu đã chuyển về rồi, tiếp theo là chuyển hồ sơ học bạ về." Cô ấy nhìn Miên Miên, xoa đầu cô bé: "Đã nghĩ kỹ sẽ đến Tứ Trung hay là Thập Nhất Trung chưa?"
Chuyển xong hộ khẩu cô về nhà họ Quý. Hướng Hồng Anh đã đợi sẵn ở nhà, Miên Miên chuyển trường về Bắc Kinh học là chuyện lớn, đương nhiên cô ấy phải quan tâm.
Cô bé đều không hiểu rõ lắm đối với hai ngôi trường này, cứ thế mà đưa ra quyết định mù quáng, cũng quá đường đội.
May mà cô và Quý Trường Tranh đều không cưỡng cầu chuyện này, càng thiên về tôn trọng ý kiến của con cái.
Cho nên lúc đó vị lãnh đạo cũ để mắt đến Quý Trường Tranh, còn cảm khái rất lâu, vừa tiếc nuối một nhân tài tốt như vậy không thể lọt vào tay mình, vừa bội phục Quý Trường Tranh tuổi còn trẻ đã có giác ngộ như vậy, không sợ khổ, không sợ mệt, sẵn sàng từ bỏ tất cả ở Bắc Kinh, chạy đến nơi gian khổ nhất của tổ quốc để nhập ngũ.
Người bình thường là không vào được Thập Nhất Trung, đó là trường con em quân đội Bắc Kinh, nhà họ Quý ngoài thế hệ của ông nội Quý, thế hệ sau chỉ có Quý Trường Tranh là nhập ngũ.
Hơn nữa, lúc đó đại đội ở Bắc Kinh rất muốn Quý Trường Tranh đến, nhưng Quý Trường Tranh lại không ở lại, kiên quyết lựa chọn đến đại đội Mạc Hà, nơi xa xôi nhất để xây dựng tổ quốc.
"Bác đưa cháu đi, trước tiên đến Tứ Trung mà anh Minh Đống của con từng học, sau đó đưa con đến Thập Nhất Trung, nhưng đến Thập Nhất Trung, cần ông nội con hoặc là ba con báo trước với trường bên đó."
Cũng chính là có mối quan hệ này, Miên Miên muốn vào Thập Nhất Trung chẳng phải là cần Quý Trường Tranh đến chào hỏi sao. Nơi đó không phải người bình thường có thể vào, ngay cả ông nội Quý bây giờ đến chào hỏi cũng sợ là không dễ dàng, dù sao người đi trà lạnh, ông ấy đã về hưu ít nhất mười mấy năm rồi, bây giờ đã sớm không còn quản lý chuyện gì nữa.
Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân đều không ngờ, chuyện này còn cần Quý Trường Tranh ra tay, nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng, đương nhiên bọn họ sẽ không qua loa.
Cô gọi điện thoại đến Cáp Nhĩ Tân, không lâu sau Quý Trường Tranh đã bắt máy, anh nghe xong thì thở dài nhè nhẹ: "Cũng là duyên phận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận