[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 566: Ngày Thứ Sáu Mươi Xuyên Không 1

Chương 566: Ngày Thứ Sáu Mươi Xuyên Không 1Chương 566: Ngày Thứ Sáu Mươi Xuyên Không 1
Triệu Xuân Lan cũng hùa theo phàn nàn.
Thẩm Thu Mai tuy không nói gì nhưng trong mắt hiện rõ vẻ bất mãn.
Ba người nhìn chằm chằm vào Thẩm Mỹ Vân, dặn dò cô: "Cô phải trân trọng những ngày tháng hiện tại, ông chồng nhà cô mới ra trận, sinh lực dồi dào, nhân cơ hội này nghiền ép nhiều vào, tránh sau này lớn tuổi rồi, ép cạn kiệt cũng không ra được một hai giọt dầu đâu."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Bên phía Quý Trường Tranh cũng đang lo lắng, chờ kết thúc huấn luyện, việc đầu tiên anh làm là chạy đến phòng y tế.
Tìm được bác sĩ Tần, anh đóng cửa lại, chuẩn bị lên tiếng thì nhận ra bác sĩ Tần đang khám bệnh cho ai đó, chờ đến khi bệnh nhân đó đi mất hút.
Lúc này Quý Trường Tranh mới tìm một chỗ không có người, lo lắng không yên kéo bác sĩ Tần hỏi: "Ở chỗ anh có hình ảnh khiêu dâm nào không?"
Anh không tìm được vị trí, nôn nóng tìm sách để học hỏi kiến thức.
Bác sĩ Tần nhìn anh, hỏi lại: "Tôi phải có à?"
Bác sĩ Tần trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi Quý Trường Tranh cảm thấy như cả thế giới đều trở nên an tĩnh.
Một con chó độc thân như anh ấy, thì lấy thứ này làm cái gì?
Sách mười tám cộng đấy.
Bác sĩ Tần mới khó khăn nói: "Khoan đã, vì sao Quý Trường Tranh cậu lại tin rằng, tôi sẽ có thứ này?”
Quý Trường Tranh có chút thất vọng: "Không có à?"
Bác sĩ Tần: "..."
Đều là người thông minh cả, anh ấy cũng không phải kẻ ngu ngốc, ngay sau ngày tân hôn, tên Quý Trường Tranh này đã chạy tới cửa tìm anh ấy hỏi sách mười tám cộng.
"Đúng, tôi là bác sĩ, chứ tôi không phải quý ngài vạn năng, cậu cũng biết tôi là bác sĩ đấy à."
Bác sĩ Tần sắp phát điên lên rồi: "Thật sự đó Quý Trường Tranh, tôi xin cậu, cậu đừng có xem tôi như người trong nhà nữa được không? Cứ xem tôi như người ngoài, đúng đúng đúng, cậu xem tôi như người ngoài là được!"
"Anh không phải bác sĩ sao?"
"Tôi đến tìm anh thì có vấn đề gì chứ?"
Chỉ là anh ấy chưa từng gặp ai như này, thật là không xem anh ấy như người ngoài chút nào.
Quý Trường Tranh không rõ vì sao đối phương lại nổi khùng, anh sửa sang lại ý nghĩ: "Anh là bác sĩ, người của Văn phòng kế hoạch hoá gia đình có nhiệm vụ gì thì đều đến tìm anh, cho nên..."
Chuyện này đại biểu cho cái gì, không phải là anh ấy không biết.
Bây giờ anh không biết cách sinh con, anh cần học tập kiến thức này từ sách giáo khoa, chuyện này thì có vấn đề gì đâu?
Những lúc như này thì sự im lặng nói lên tất cả, bác sĩ Tần đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm anh một lát, nhìn đến nỗi Quý Trường Tranh thấy khó xử.
Được, lần này thì bác sĩ Tần hiểu rồi: "Tối hôm qua cậu không dùng được lấy một cái à?"
Quý Trường Tranh nhìn động tác của anh ấy, vô thức nói: "Không cần." Anh vẫn còn mười cái đây này.
Bác sĩ Tần hít sâu một hơi, anh ấy cần xác nhận một vấn đề, bèn giả vờ giả vịt, mở ngăn kéo ra, tùy ý hỏi: "Cậu có cần áo mưa không?"
Quý Trường Tranh không nói gì nữa.
Ai bảo sách giáo khoa không dạy việc này chứ. Anh ấy mới thu hồi ánh mắt: "Tôi là bác sĩ, tôi không nên kỳ thị bất cứ người bệnh nào."
"Cũng không nên cười nhạo bất kỳ người bệnh nào, đây là đạo đức nghề nghiệp, trừ khi tôi thật sự không nhịn nổi."
Bác sĩ Tần nói lời này xong, cuối cùng cũng không giữ nổi biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt nữa, ôm bụng cười.
"Quý Trường Tranh, ha ha ha ha ha, Quý Trường Tranh, ha ha ha ha ha ha, tên nhóc nhà cậu cũng có hôm nay, ha ha ha ha ha ha.”
Quý Trường Tranh mặt vô biểu tình nhìn anh ấy: "Cười xong chưa, nhanh chóng giúp tôi tìm biện pháp giải quyết đi."
Lần này, bác sĩ Tần cười không nổi nữa: "Không phải chứ, Quý Trường Tranh, tôi làm gì có biện pháp giải quyết, đó là vợ cậu, chứ đâu phải vợ tôi, cái chuyện động phòng hoa chúc này, không lẽ tôi có thể làm thay cậu được à......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận