[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2368: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Xuyên Không 9

Chương 2368: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Xuyên Không 9Chương 2368: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Xuyên Không 9
Thẩm Mỹ Vân nhăn mày, lần đầu tiên cô nổi giận: "Cô không đi gặp bác sĩ sao? Cô định tự chịu đựng đến bao giờ?"
Cô luôn dịu dàng, bình tĩnh, cảnh cô nổi giận khiến mọi người trong phòng đều giật mình.
Đám Hồ Thanh Mai lén nhìn sắc mặt của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy nhắm mắt: "Chị Lệ Hoa, chị nên nghe lời chị Mỹ Vân đi."
"Phải đó, Lệ Hoa, cô đừng có ý định tự mình chảy hết máu, muốn trả thù Hậu Đông Lai à?"
Cái miệng của Tào Chí Phương đúng là như dao găm, cứ nhắm vào chỗ đau mà đâm.
Kiều Lệ Hoa tức quá bèn đánh vào vai cô ta: "Câm miệng."
Cô ấy muốn trả thù Hậu Đông Lai?
Cô ấy trả thù Hậu Đông Lai làm gì?
Cái miệng này thật là độc.
Sẽ không có tương lai nữa.
Thấy cô ấy không có ý định trả thù Hậu Đông Lai.
Đã hết yêu rồi, còn trả thù gì nữa, chẳng qua là người dưng quen thuộc mà thôi.
Càng không nói đến chuyện trả thù.
Tào Chí Phương mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy còn được, tôi đã nói rồi, một thằng đàn ông chết tiệt như thế, không đáng."
Chuyện năm xưa là lưỡng tình tương duyệt, kết quả này cô ấy nhận, huống hồ, mọi chuyện giữa bọn họ đã là quá khứ.
Cô đã lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân lại rất tỉnh táo: "Chuyện quầy hàng tạm thời gác lại, trước hết cô phải đi khám bệnh, đợi bệnh khỏi rồi hãy nói chuyện làm ăn kiếm tiền."
"Sức khỏe là trên hết, không có sức khỏe thì mọi thứ đều vô dụng."
Độc đến mức Kiều Lệ Hoa không biết nói gì.
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng cô ấy là người lớn tuổi nhất trong mấy người, nhưng lời của Thẩm Mỹ Vân lại có trọng lượng hơn ai hết.
Thấy Kiều Lệ Hoa đồng ý.
Ngay cả Kiều Lệ Hoa là chị cả cũng không khỏi rùng mình, cô ấy gật đầu: "Được được được, biết rồi bà quản gia."
"Ăn ăn ăn, ăn cơm trước đi, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa, phiền lòng lắm." Tào Chí Phương gắp cho Kiều Lệ Hoa một cái bánh bao chiên.
Không cần phải nói, ai mà không muốn sức khỏe đồi dào, tiền tài rộng mở chứ?
"Hy vọng tương lai chúng ta sẽ có sức khỏe dồi dào, tiền tài rộng mở."
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Kiều Lệ Hoa như vậy, không khỏi bật cười, nói: "Được rồi được rồi, không nhắc đến quá khứ, chỉ nhìn về tương lai."
Kiều Lệ Hoa liếc xéo cô ta một cái, cuối cùng cũng không cãi lại, nhận lấy.
Lời nói của Thẩm Mỹ Vân ngay lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.
"Bệnh nhân ăn trước đi."
Bữa cơm này ăn xong, mọi người vừa khóc vừa cười, nhưng dù sao cũng là một kết thúc viên mãn. Nhiều năm trước họ gặp nhau ở Mạc Hà, nhiều năm sau lại đoàn tụ ở Bắc Kinh.
Dù quá trình gian nan nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.
Tối hôm đó, Thẩm Mỹ Vân, người không uống rượu, cũng không nhịn được mà uống ba ly, trở về nhà trong trạng thái hơi say, ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau.
Khi tỉnh dậy, vẫn còn cảm giác khó chịu vì say rượu, cô xoa xoa mi tâm, sau đó cầm chiếc đồng hồ để trên tủ đầu giường lên xem giờ. Nhìn một cái, vậy mà đã hai giờ chiều rồi.
Cô ngủ một giấc thật lâu, quả thật thời gian này bận rộn quá, hôm qua gặp lại cố nhân, trải lòng tâm sự xong, áp lực trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Cơ thể được thả lỏng, tự nhiên ngủ cũng lâu hơn.
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy toàn thân thư giãn, sau khi rửa mặt một cách lười biếng, Trần Thu Hà, người chỉ có một tiết học, đã tan làm trở về.
Vừa đẩy cửa vào đã thấy con gái chỉ mặc một chiếc áo dài trắng không tay, mái tóc như thác nước được buộc tùy ý, những sợi tóc rơi xuống mang theo chút hương vị lười biếng.
Càng thu hút ánh nhìn hơn là khuôn mặt của Thẩm Mỹ Vân, làn da trắng nõn, ngũ quan tỉnh tế, thời gian không để lại dấu vết trên cô, ngược lại còn tăng thêm vài phần tao nhã.
Khiến người ta không thể rời mắt.
Ngay cả Trần Thu Hà cũng có chút ngẩn ngơ: "Mỹ Vân? Con dậy rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận