[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1789: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 1

Chương 1789: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 1Chương 1789: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 1
Kim Lục Tử đến sớm hơn, mới hơn tám giờ sáng đã lái xe ba bánh ầm ầm từ công xã Thắng Lợi đến.
Chiếc xe ba bánh này chở đầy đủ vật tư, từ những tảng thịt heo chân giò to lớn đến những thứ nhỏ như kẹo, hạt dưa, đậu phộng, thiệp cưới, thuốc lá và rượu, Kim Lục Tử đều mua đầy đủ, miễn là những gì cậu ta nghĩ ra được.
Đương nhiên, điều này cũng có lợi cho công việc kinh doanh của cậu ta, vốn dĩ cậu ta là dân buôn bán, tất cả những thứ này cậy ta đều có thể kiếm được, chỉ cần bỏ chút công sức, không cần phải nói nhiều.
Mọi người nhìn thấy cậu ta chờ nhiều đồ như vậy đến đội sản xuất.
Các thanh niên trí thức trong điểm thanh niên trí thứ, lập tức thấy ngạc nhiên: "Chí Anh? Điều kiện gia đình người yêu cậu tốt vậy à?" Người hỏi chuyện chính là Tào Chí Phương.
Diêu Chí Anh cũng hơi bất ngờ, Kim Lục Tử thế mà mang nhiều đồ như vậy đến đây, cô ấy lắc đầu: "Tôi không rõ lắm."
Cô ấy thực sự không rõ lắm về tình hình kinh tế của Kim Lục Tử, chỉ biết cậu ta có tiền hơn người bình thường một chút.
Nếu không, cậu ta không thể có một sạp hàng lớn như vậy.
Nghe tiếng kêu, cô gái ngốc nghếch Diêu Chí Anh lập tức đi qua, bên này Tào Chí Phương có hơi nghi ngờ nhìn về phía Kim Lục Tử.
"Vậy mà cô vẫn gả??" Hai mắt tối sầm lại.
Theo quan điểm của Kim Lục Tử, đây là mối quan hệ chủ động và bị động.
Cậu ta cực kỳ không thích cảm giác bị người ta soi mói về tiền bạc, đương nhiên, việc cậu ta chủ động tiết lộ cho vợ sắp cưới biết là chuyện khác.
Câu hỏi này vừa vang lên, Kim Lục Tử đang dọn đồ vừa nghe thấy, cậu ta hơi dừng lại, nói thật, cậu ta là một người làm ăn, khôn ngoan lại lõi đời. Vì vậy, cậu ta hững hờ nhìn Tào Chí Phương, rồi quay sang Diêu Chí Anh: "Chí Anh, em xem đồ có đủ không."
Tào Chí Phương tức giận, hạ giọng nói: "Người ta có bao nhiêu tiền cô còn không biết?"
Sao cứ cảm giác như là người yêu của Diêu Chí Anh cố ý kêu cô ấy đi vậy.
Tào Chí Phương gạt đi sự nghi ngờ, có lẽ do cô ta suy nghĩ nhiều quá chăng?
ebookshop.vn
Phải chăng vậy?
Nhưng Kim Lục Tử lại như không có thể, như thể không hề chú ý gì đến đằng này.
Ít khi được hỏi lại, Tào Chí Phương cũng lúng túng: "Không có gì, chỉ là nói cô may mắn thôi."
Lòng Tào Chí Phương sôi trào nước chua, nhìn Kim Lục Tử khuân đồ vào nhà, cô ta không nhịn được khẽ khàng nói với Diêu Chí Anh: "Cô còn nói cô không biết anh ta có điều kiện tốt sao? Cô xem anh ta mua bao nhiêu đồ, làm sao có thể không có tiền?"
Diêu Chí Anh ôm hai bình rượu, thở dài: "Chí Phương, cô đang nói gì vậy?"
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Tào Chí Phương cũng hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc, khi nhìn thấy chiếc xe ba bánh toàn đồ xịn xò kia.
Nếu như trước đây, Tào Chí Phương chắc chắn sẽ ghen tị, nhưng giờ đây cuộc sống đã mài mòn đi những cảm xúc ấy.
"Đúng vậy, duyên phận của bà đây ở Bắc Kinh, mới chướng mắt đám dưa vẹo táo nứt ở đại đội này." Tào Chí Phương mở miệng ra là y như rằng, chỉ vài câu đã đắc tội hơn nửa số người.
Cô ta tính toán kỹ lưỡng, toan tính mọi chuyện, thế mà kết quả lại là dưa vẹo táo nứt.
Cô ta bình thản nói: "Bà đây chỉ là ghen tị thôi, các người ai cũng vô tâm vô phổi, mà tìm được đối tượng tốt thế." Diêu Chí Anh liếc nhìn cô ta, Tào Chí Phương vung tay lên: "Được rồi, xem bà đây làm gì!"
Nói vậy, Diêu Chí Anh lại thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ duyên phận chưa tới."
Ghen tuông, đố ky, tất cả đều là những cảm xúc vô nghĩa.
Diêu Chí Anh ra hiệu cho cô ta nhỏ giọng, tuy nhiên Tào Chí Phương không quan tâm: "Dù sao tiếng xấu đanh đá của tôi đã lan truyền khắp khu thanh niên trí thức rồi, thêm chút nữa có sao đâu."
Cô ta không mong đợi tìm được chồng ở đại đội này, thanh danh là gì, cũng không thể ăn được.
cơm vào buổi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận