[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2819: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Xuyên Không 2

Chương 2819: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Xuyên Không 2Chương 2819: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Xuyên Không 2
Quách Khắc Kiệm và Đường Mẫn là một đôi, hơn nữa lúc trước đến thực tập ở chỗ Thẩm Mỹ Vân, đối phương coi trọng anh ta và Quách Khắc Kiệm, là Quách Khắc Kiệm nghĩ phương hướng thực tập của Đường Mẫn còn chưa xác định nên giới thiệu Đường Mẫn vào, trăm triệu lân không nghĩ tới, hiện giờ bản thân Quách Khắc Kiệm tràn ngập nguy cơ, ngược lại Đường Mẫn đứng vững gót chân.
Quách Khắc Kiệm nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Hoa, ánh mắt nặng nề: "Không sợ. nên"
Anh ta có khuôn mặt thon dài, ngũ quan thanh tú, mang theo một tia anh tuấn nói không nên lời.
"Giữa mình và cậu ấy, nếu như là mình không đủ ưu tú bị vứt bỏ, đó là vì mình không có bản lĩnh."
Anh ta cam chịu nhận thua.
Đường Mẫn ở phía sau, không nghĩ tới sau khi đi ra sẽ nghe được Quách Khắc Kiệm cùng Nghiêm Hoa nói chuyện như vậy, cô ấy nhịn không được nở nụ cười, đây mới là chỗ cô ấy thích Quách Khắc Kiệm.
Có lòng tự tin và khả năng tự kiểm soát rất mạnh.
Anh ấy vô cùng thanh tỉnh.
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."
Đảo mắt đã đến lúc hẹn gặp tổng biên tập Hạ của nhật báo Bằng Thành, sáng sớm Thẩm Mỹ Vân đã thay một bộ âu phục màu trắng, quần lửng, một đôi giày cao gót màu đen.
Cô định đưa Lâm Phương Ca và Đường Mẫn đi cùng.
"Xong chưa?”
Toàn bộ tóc buộc lại, lộ ra cái trán trơn bóng.
Hai người đều gật đầu: "Xong rồi." *
Nếu là đổi người khác đến, anh ta có lẽ sẽ không nhiệt tình như vậy, thật sự là chuyện Thẩm Mỹ Vân tiếp nhận đường Nam Sơn, hóa mục nát thành kỳ quan tất cả mọi người đều biết.
Lâm Phương Ca và Đường Mẫn đồng thời gật đầu.
Sau khi đến nhật báo Bằng Thành, chủ biên Hạ đã sớm chờ đợi, nghe thấy xe dưới lầu đến, anh ta lập tức đứng dậy: "Bà chủ Thẩm."
"Phương Ca, nhiệm vụ hôm nay của cô là chụp ảnh giúp tôi, Đường Mẫn, nhiệm vụ của cháu là đi theo dì."
Xem như hỗ trợ lẫn nhau?
Mà nay, đường Nam Sơn sắp xây xong, bà chủ Thẩm liên hệ cùng nhật báo Bằng Thành, song phương coi như là cường cường liên thủ.
Nhật báo Bằng Thành so với nhật báo Dương Thành, thậm chí là nhật báo Quảng Đông, đều kém một đoạn. Bằng Thành khởi bước muộn, giống như là một màm nọn, còn đang tập tễnh học đi, bọn họ rất cần người như Thẩm Mỹ Vân.
Vòng luẩn quẩn trong thể chế cũng đều là một đoạn giai thoại, hiện tại tất cả mọi người chờ xem, phát triển cuối cùng của đường Nam Sơn sẽ là bộ dáng gì.
Thẩm Mỹ Vân đưa tay về phía chủ biên Hạ: "Chủ biên Hạ, xin chào."
Cái này...
"Cô nói đi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Thế nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ."
"Bà chủ Thẩm, nếu thuận tiện, chúng ta lập tức trực tiếp tiến vào phỏng vấn?"
Thẩm Mỹ Vân: "Tự tôi mang tới một nhiếp ảnh gia, tôi hy vọng lát nữa cô ấy sẽ chụp cho chúng ta mấy tấm ảnh."
Đối phương rất trẻ tuổi mới chừng ba mươi tuổi, mặt chữ quốc, đeo kính gọng đen, rất nho nhã. Chủ biên Hạ bật cười: "Cô đây là không tin tưởng kỹ thuật chụp ảnh của nhật báo Bằng Thành chúng tôi?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng không phải, chỉ là tôi đào được một đồng vàng, đương nhiên không thể để vàng mai một."
Cô đánh giá Lâm Phương Ca cực cao, điều này làm cho chủ biên Hạ cũng không nhịn được hứng thú.
"Tôi có thể xem những bức ảnh cô ấy chụp lúc trước không?"
Bên nhật báo bọn họ quả thật thiếu một nhiếp ảnh gia giỏi.
Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, còn mang theo ảnh chụp lúc trước của Lâm Phương Ca, liên tiếp hơn mười tấm đặt ở trên bàn, chủ biên Hạ nhặt lên nhìn, càng nhìn càng kinh hãi.
"Đây là nhiếp ảnh gia Lâm chụp?"
Trình độ chụp ảnh này, so với trình độ nhiếp ảnh gia nhật báo bọn họ cao hơn không phải một chút xíu.
Anh ta đối chiếu ảnh chụp, lại nhìn về phía Lâm Phương Ca.
Lâm Phương Ca gật đầu.
Chủ biên Hạ do dự: "Đồng chí Lâm có đồng ý đến nhật báo Bằng Thành chúng tôi làm việc không?”
Họ đang thiếu một nhiếp ảnh gia giỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận