[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1018: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 9

Chương 1018: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 9Chương 1018: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 9
Học phí các thứ đều đã nộp hết rồi.
Giáo viên Hách đương nhiên không thể không đồng ý.
Sau khi đưa mắt nhìn Thẩm Mỹ Vân rời đi, giáo viên Hách liền nhìn Miên Miên vẫn chưa biết gì, cô ấy không nhịn được mà nói: "Con có một người mẹ như thứ, thật là may mắn đấy."
Không phải tất cả người mẹ đều có thể có tâm nhìn cởi mở, phóng khoáng tự tại như vậy.
Đó là sự bình tĩnh sau khi xem thường mọi việc, là sự tự tin vào khả năng của bản thân, cho nên mới có thể không mong không cầu dốc hết những điều tốt đẹp lên người con mình.
Miên Miên nghe được những lời này thì cười cong đôi mắt lại: 'Mẹ con là người mẹ tuyệt nhất trên đời này."
Giọng điệu thể hiện điều đó là chuyện đương nhiên.
Sau khi lên lớp.
Miên Miên và Tiểu Mai Hoa cùng lúc nhìn sang.
Tuy nhiên cô bé không quen những đứa trẻ đó lắm nên cô bé chỉ liếc nhìn chúng rồi quay đi.
Miên Miên lắc đầu một cái, vừa dứt lời, Tứ Muội liên tinh nghịch mà nói: "Các cậu vẫn chưa biết sao?"
Lâm Lan Lan học cùng một lớp với các cô bé nhưng đã lâu lắm rồi, chỗ ngồi của Lâm Lan Lan vẫn trống không.
Sau đó cô bé nghe thấy tiếng Tiểu Mai Hoa thấp giọng nói: "Sao tớ lại không nhìn thấy Lâm Lan Lan nhỉ?"
"Biết cái gì?" Miên Miên đã là học sinh lớp một, tất nhiên cũng có đứa nhỏ đang học mẫu giáo.
"Đưa đến đâu?"
"Hả?"
Lần này không chỉ Tiểu Mai Hoa bất ngờ mà ngay cả Miên Miên cũng bất ngờ theo.
"Lâm Lan Lan bị ba mẹ cậu ấy đưa đi rồi."
"Bắc Kinh sao."
Lâm Lan Lan không phải là con ruột của nhà họ Lâm. Chuyện này không biết như thế nào nhưng về sau thì tất cả mọi người đều đã rõ.
Trong đó đương nhiên bao gồm cả bạn học của cô bé.
Tứ Muội nói: "Nghe nói là đưa đến Bắc Kinh, đến nhà ba mẹ ruột của cậu ấy."
Miên Miên vểnh môi: "Là ba mẹ ruột của cậu ấy tới đón sao?"
Nhưng Tứ Muội nào biết được, cô bé lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng mà cậu ấy bị đưa đi thì tốt rồi, sau này sẽ không có ai khi dễ chúng ta nữa."
"Tại sao lại không cần cậu ấy nữa?"
Chuyện này ——
"Nhà họ Lâm không cần cậu ấy."
Miên Miên vô cùng bực bội, trong giấc mơ của vô bé, người của nhà họ Lâm rất thích Lâm Lan Lan mà.
Tứ Muội lắc đầu một cái: "Tớ nghe lén mẹ tớ với dì Xuân Lan nói chuyện là cậu ấy bị ép buộc đưa về Bắc Kinh."
Lâm Lan Lan vừa đi thì ngay cả người hầu nhỏ bên cạnh cô bé cũng biết mất theo luôn.
Cuộc sống trong trường học như thế này mới dễ sống được.
Đây là.
Miên Miên không để tâm Lâm Lan Lan trong lòng, Chu Thanh Tùng đột nhiên nói một câu: "Lâm Lan Lan không muốn đi nhưng nhà họ Lam lại nhất quyết muốn cậu ấy đi."
Học sinh mẫu giáo, lớp một, lớp hai đều học chung một chỗ. Chu Thanh Tùng sắp lên lớp ba nên cậu bé quay trở lại phòng học để dọn bàn học, mà không ngờ rằng lại nghe được cuộc nói chuyện này của các cô bé.
Nên cậu bé liền chủ động lên tiếng.
Cậu bé vừa cất lời thì Tứ Muội liền liên tục tra hỏi kỹ càng: "Tại sao vậy?"
"Nhà họ Lâm trước kia không phải thích Lâm Lan Lan nhất sao?"
Đã từng có một thời gian rất dài, các cô bé này thật sự rất ngưỡng mộ Lâm Lan Lan.
Chu Thanh Tùng im lặng một chút rồi khó khăn ôm bàn đi ra ngoài: "Lâm Lan Lan làm chuyện sai nên nhà họ Lâm không cần cậu ấy nữa."
Nói đến đây, ánh mắt cậu bé liền trở nên phức tạp nhìn về phía Miên Miên: "Ban đầu em không quay về nhà họ Lâm là đúng."
Ít nhất ở bên cạnh Thẩm Mỹ Vân cho dù Miên Miên có làm sai bất cứ chuyện gì thì cô cũng không có chuyện không cần Miên Miên nữa.
Điều này, cho dù Chu Thanh Tùng mới biết Thẩm Mỹ Vân chưa đến một năm nhưng vẫn biết được.
Nhưng——
Người nhà họ Lâm lại không biết.
Miên Miên nghe thấy lời của Chu Thanh Tùng thì hơi ngẩn ngơ một chút. Cô bé suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên nói một câu: "Không liên quan đến em."
Cái gì không liên quan?
Bạn cần đăng nhập để bình luận