[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1744: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 8

Chương 1744: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 8Chương 1744: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Bảy Xuyên Không 8
Trần Thu Hà một mực giữ im lặng, đột nhiên nói: "Tôi đi cùng với Hoài Sơn vậy."
Có ông ấy ở đây, nên bà ấy không muốn nói những điều này. Trần Thu Hà lại tiếp tục thu xếp, cuối cùng lại bị Thẩm Hoài Sơn ngăn cản lại.
"Không thể mang đi được, chưa chắc lại xe đã đồng ý mang những thứ này."
Có những thứ không nên mang ra ngoài.
Lúc này, Trần Thu Hà mới từ bỏ ý định, bà ấy nhìn về phía chỗ trứng gà ở trong nhà, lòng cảm thấy chưa thỏa mãn.
"Không cần mang trứng gà sao? Mỹ Vân chính là quản lý trại chăn nuôi, con bé còn có thể thiểu trứng gà sao?" Cũng đúng thật.
Nhưng dù sao con gái vẫn phải tốn tiền mua nó, còn mang từ nhà đi thì không cần tiêu tiền. Thẩm Hoài Sơn thấy vẻ mặt này của vợ mình liền hiểu rõ mọi chuyện.
Ông ấy xách cái túi lên, thúc giục Trần Thu Hà đi ra ngoài: "Chúng ta đi nhanh thôi rồi còn trở lại. Thu Hà đựng nhiều rau cải vào, những thứ này không thể nhét vào được nữa."
Lái xe: "Nhanh thì ba giờ chiêu, chậm thì bốn giờ."
Thẩm Hoài Sơn: "..."
Lúc đến bến xe khách, Thẩm Hoài Sơn hỏi hết mấy chiếc xe ở đó, chiếc nhanh nhất cũng phải mười hai giờ trưa mới xuất phát đi đồn trú Mạc Hà.
Nhưng mà rốt cuộc thì ông ấy cũng không nói gì cả, mà chỉ chạy chậm đuổi theo sau.
Đột nhiên, ông ấy cảm thấy chỗ thức ăn này rất ngon.
Sau khi bọn họ giao hàng cho lái xe, thanh toán tám đồng tiền xe, lúc này mới hỏi: "Khoảng bao lâu thì đi tới nơi vậy?"
Trần Thu Hà "ừ" một tiếng, một tay nhấc cái túi lên, một tay khác ôm một cái hòm. Nói thật, Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ tới tốc độ của bố cô lại nhanh chóng như vậy, rõ ràng, hai ngày trước cô mới trở về từ chỗ đồn trú Thanh Sơn thôi.
Chẳng qua là xe đến chậm.
Sau khi nghe lời nói này, Thẩm Hoài Sơn yên tâm. Trên đường trở về, ông ấy gọi điện cho Mỹ Vân, tất nhiên phải gọn đến chỗ đồn trú để báo cho Thẩm Mỹ Vân rồi.
Khoảng cách từ chỗ bọn họ đến đồn trú Mạc Hà cũng không xa lắm, chỉ tâm hơn một trăm cây mà thôi.
Thẩm Mỹ Vân "dạ" một tiếng, cúp điện thoại liền chạy tới nhà của Trần Viễn, đi tìm anh ấy: "Anh, trong nhà gửi một ít đồ đến đây, buổi chiều anh đi cùng em để lấy đồ về nhé."
Sợ một mình cô mang không nổi.
Thẩm Hoài Sơn cố ý dặn dò: "Con gọi anh trai con đi cùng để lấy đồ, nếu không một mình con không mang nổi."
Lúc này mới được hai ngày, mà đối phương đã bào xong nấm linh chi thành dạng phấn rồi lại còn gửi tới đây nữa.
"Ở ngay chỗ bến xe khách."
Dù đã hơn một tuần, nhưng bên trong cánh tay của cô vẫn còn đau nhức.
"Vân là để anh trai đi, anh ấy sức lớn."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái, Tống Ngọc Thư nói để bà ấy đi, nhưng là lại bị Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Bố con nói có rất nhiều đồ, nên hai chúng ta không thể mang nổi."
Nếu không đổi lớp, thì buổi chiều anh ấy cũng không đi được.
Cô cũng không muốn để Tống Ngọc Thư đi khuân đồ cùng mình, lần trước ở Thanh Sơn, cô vẫn có thể tự mang cái nấm linh chỉ to đi ra ngoài, nên một mình cô cũng đủ rồi.
Trần Viễn ngạc nhiên, anh ấy suy nghĩ một chút: "Vậy để anh đổi lớp buổi chiều đã." "Để anh đi."
Trần Viễn quyết tâm nói.
"Mỹ Vân ở nhà nghỉ ngơi là được."
Ơ...
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng hỏi: "Vậy một mình anh có thể mang được sao?"
"Có thể."
"Anh cầm theo thẻ quân nhân."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn yên tâm: "Anh trai, vậy anh đi đi. Em nghỉ ngơi chút." Mấy ngày nay, cô đi công tác ở đồn trú Thanh Sơn, nên cô vẫn chưa kịp hồi sức.
Trần Viễn "ừ" một tiếng.
Chờ sau khi anh ấy đi, Thẩm Mỹ Vân tìm một ghế, nằm lên, chuyển người một cái: "Chị dâu, chị không bị khó chịu chỗ nào?"
"Không có."
Tinh thần của Tống Ngọc Thư vẫn rất phấn chấn, cô ấy còn đang tính toán tiền vốn. Cô ấy thật sự liều mạng, dù là ở nhà hay là ở đơn vị, thì cho tới bây giờ, cô ấy vẫn không dừng lại. Bàn tay đang gảy bàn tính kia thật khiến cho người ta hoa cả mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận